Hàn Tử Hân nghe Vương Phong Thần nói vậy, mặc dù rất tức giận nhưng anh vẫn cố nhịn, kiên nhẫn lấy thuốc và nước ra rồi cho cô uống thuốc. Thế nhưng Tĩnh Anh lại ái ngại vì bây giờ còn có cả Vương Phong Thần đứng ở đây nữa. Anh ấy sẽ nghĩ sao đây. Nghĩ vậy, Tĩnh Anh bèn quay sang nhìn Hàn Tử Hân, nhẹ nhàng nói:
- “Anh đưa cho em, để em tự uống là được rồi.”
- “Nhưng em còn đang...”
Hàn Tử Hân còn chần chừ không muốn để cô tự làm.
- “Cô ấy nói anh đưa thì anh đưa đi. Xong rồi phiền anh rời khỏi nhà tôi cho! “
Vương Phong Thần vẫn đứng đó, đôi mắt hổ phách dữ tợn nhìn Hàn Tử Hân chằm chằm. Tĩnh Anh nghe vậy bèn yếu ớt nói:
- “Anh ấy là khách của em...”
- “Nhưng đây là nhà của tôi.”
Vương Phong Thần nhàn nhạt đáp.
Tĩnh Anh nghe vậy đành nói với Hàn Tử Hân:
- “Cảm ơn anh đã tới đây chăm sóc em. Bây giờ anh...”
- “Được rồi. Em nghỉ ngơi cho khoẻ đi. Nhớ chú ý giữ gìn sức khỏe nhé. Anh về đây.”
Hàn Tử Hân liền hiểu ý, anh cũng không muốn cô khó xử bèn cắt lời cô rồi đáp.
- “Em xin lỗi...”
- “Em nói gì vậy chứ? Thôi, anh về đây. Hẹn gặp em khi khác nhé.”
Dứt lời, Hàn Tử Hân bèn đứng dậy rồi rời đi.
- “Vậy tôi không tiễn.”______Vương Phong Thần thấy vậy thì đắc ý lắm. Đợi tới khi Hàn Tử Hân đã rời đi, lúc này anh bèn bước tới chỗ cô, giọng đầy mỉa mai nói:
- “Thật không ngờ vừa mới hôm qua tôi nói muốn ly hôn với cô mà hôm nay cô đã dẫn nhân tình về nhà rồi à? Có cần gấp vậy không?”
- “Anh đừng ăn nói lung tung. Bọn em chỉ là bạn bè thôi.”________Cô đáp.
- “”Bọn em” cơ đấy? Cô tưởng tôi không nhận ra được ý đồ của 2 người chắc? Nếu cô đã có hắn ta rồi thì tại sao còn muốn kết hôn với tôi?”
- “Không phải...em đã nói rồi sao? Em...yêu anh.”
Tĩnh Anh ngập ngừng nói. Cho dù anh có nghĩ về cô xấu xa thế nào đi chăng nữa thì cô vẫn yêu anh...mù quáng.
- “Yêu ư? Nực cười. Không phải là cô muốn chiếm lấy gia sản của Vương gia đó chứ?”
- “Em không bao giờ có ý nghĩ đó cả.”
- “Tôi nghĩ lại rồi. Tôi sẽ không ly hôn với cô nữa. Để xem cô và hắn ta làm thế nào đến được với nhau? Để xem cô làm thế nào mà chiếm đoạt được tài sản của gia đình tôi? Chỉ cần thấy cô khổ sở là tôi đã vui lắm rồi.”
Vương Phong Thần liếc mắt nhìn cô rồi nhếch mép nói.
- “Anh suy nghĩ quá nhiều rồi. Anh đi ra ngoài đi, em muốn nghỉ ngơi.”
Tĩnh Anh bây giờ chẳng còn chút sức lực nào mà để tranh cãi với anh nữa. Sau hiểu lầm vừa rồi, có vẻ như anh đối với cô càng thêm cay nghiệt hơn.
- “Sao? Cô không muốn nói chuyện với tôi là vì hắn sao?”
- “Phải đó. Thế thì sao? Tại sao anh có Tô Khiết Như thì được còn em đi gặp gỡ người đàn ông khác thì không được?”
Cô muốn nhẫn nhịn cũng không được thì cô đành thuận theo ý anh vậy.
Dứt lời, cô liền nằm xuống rồi kéo chăn chùm kín đầu, không muốn đối diện với anh nữa.
- “Vậy là cô thừa nhận rồi đúng không?”
- “..............”
Thấy cô không trả lời, Vương Phong Thần tự nhiên cảm thấy có chút bực bội. Cô như vậy mà dám “bơ” anh sao?
Lập tức, anh liền tiến lại chỗ giường cô đang nằm, kéo chăn của cô ra rồi hỏi:
- “Cô dám không trả lời tôi sao?”
- “Em chịu đựng quá đủ rồi. Anh muốn nghĩ thế nào thì mặc anh. Bây giờ dù em có nói gì đi chăng nữa thì anh cũng đâu có tin?”
- “Cô....Thôi được rồi! Cô giỏi lắm.”
*huỳnh
Vương Phong Thần vì thẹn quá hoá giận liền bỏ đi, kéo cánh cửa phòng cô một cái thật mạnh khiến nó phát ra âm thanh rõ to. Cô đột nhiên như vậy là vì người đàn ông kia sao? Chẳng lẽ ý cô như vậy là muốn nói “tôi muốn ly hôn sớm với anh để đến với người đàn ông của tôi. Vậy nên bây giờ anh nói gì tôi cũng mặc xác anh sao?”
Vương Phong Thần càng nghĩ thì càng giận. Nếu đã vậy thì hắn sẽ không để cô được thoả ý nguyện được. Chỉ tại vì cô mà hắn và Tô Khiết Như phải chia xa, cũng vì cô mà Khiết Như của hắn suýt chút nữa là mất mạng vậy thì tại sao hắn phải giúp cô được thuận lợi đến với người đàn ông kia mà vẫn không mang tiếng là ngoại tình chứ?