Bảo Bối! Anh Xin Lỗi

Chương 37: Chương 37: Kí ức trong lòng anh




Tô Khiết Như từ ngày chuyển về sống một mình tại căn hộ mới thì chứng ám ảnh kia của cô ta lại bắt đầu trở lại. Vương Phong Thần ban ngày thì đi làm, buổi tối có ghé qua thăm cô nhưng không phải hôm nào anh cũng chịu ở lại. Gần đây Tô Khiết Như cảm thấy Vương Phong Thần có chút hơi khang khác.

*Lục lại câu chuyện vài ngày trước*...

Một ngày nọ, Vương lão gia gọi Vương Phong Thần trở về Vương gia một chuyến. Hôm đó, trước mặt ba mẹ anh, bà nội thẳng thừng tuyên bố:“Nếu con không chịu sinh con thì sớm muộn cơ nghiệp nhà họ Vương sẽ rơi vào tay các chú. Trong nhà, ông nội anh là trưởng tôn rồi đến ba anh cũng là trưởng tôn. Theo quy định của dòng họ, nếu trưởng tôn không có con nối dõi thì bắt buộc quyền lực, địa vị và tài sản sẽ trao cho nhị thúc - người có con nối dõi.”

Tuy bà nội vẫn còn sống thì bà sẽ nắm giữ quyền lực thay ông nội cho tới lúc chết nên tạm thời chưa ai có thể làm gì được. Nhưng chuyện cháu trai đời thứ 4 đã kết hôn lâu như vậy vẫn chưa có động tĩnh gì khiến nhiều người trong dòng tộc nhòm ngó “ngai vàng“.

Mà dĩ nhiên là ba mẹ anh cũng không muốn mất đi quyền lực, địa vị rồi.

Sau đó lại đến ba anh gặp riêng anh nói chuyện. Ông vứt ra trước mặt anh một sấp ảnh quát:

- “Vẫn chưa chấm dứt với cô ta sao? Có phải con muốn ta phải dùng biện pháp mạnh hay không?”

- “Ba cho người theo dõi con?”

- “Vậy thì sao? Đã là người của Vương gia thì con không được có lối sống buông thả, làm gì cũng phải nghĩ tới bộ mặt của dòng tộc.”

- “Địa vị và tiền bạc ư? Ba nghĩ con cần?”

Vương Phong Thần ngang nhiên hỏi lại.

- “Con...có phải con muốn ta tức chết hay không? Con thử để mất đi quyền lực và địa vị đi, xem có còn ai thèm coi con ra cái gì không? Nếu con không muốn cô ta ngồi tù thì hãy nhanh chóng rời xa cô ta đi.”

Vương lão gia vừa nói vừa nhấn mạnh hai từ “ngồi tù” khiến anh chột dạ:

- “Ý ba là sao?”

- “Con thông minh lắm mà, chẳng lẽ lại không hiểu ta muốn nói gì? Con biết rõ mà, đúng chứ? Con cũng biết rõ là ta không thích chơi trò “mèo vờn chuột” quá lâu đâu nhỉ??!”

Từng lời ba anh nói ra đều chứa đầy ẩn ý nhưng Vương Phong Thần hiểu rõ ông đang nói gì. Có lẽ việc Tô Khiết Như gây tai nạn chết người cũng chẳng thể nào qua nổi mắt ông.

________________________

Do tác động của Vương gia nên Tô Khiết Như gần như đã thất nghiệp ở thị trường trong nước và châu Á. Vương Phong Thần dù có mạnh như thế nào cũng không so sánh được với ba anh - quyền lực của người được gọi là “người thừa kế đời thứ 3 của dòng tộc họ Vương giàu nhất Trung Hoa” Cô ta gần như cả ngày đều ở trong nhà, có lúc thì đi mua sắm cho khuây khoả. Buổi tối hôm nay, sau khi rời khỏi công ty thì Vương Phong Thần ghé qua chỗ Tô Khiết Như. Lúc này Tô Khiết Như đã gọi đồ ăn giao đến nhà và bày biện sẵn ra bàn.

*ding dong

Tô Khiết Như vừa dọn bàn ăn ra xong thì tiếng chuông cửa kêu lên. Cô ta vui mừng, không cả cởi chiếc tạp dề trên người ra mà chạy ra mở cửa.

- “Phong Thần, anh tới rồi à? Em nhớ anh quá!”_______Tô Khiết Như mở cửa ra, vừa nhìn thấy anh thì đã ôm chặt lấy anh.

- “Em đang làm gì thế?”

Vương Phong Thần bèn hỏi.

- “À, em vừa nấu xong bữa tối. Anh mau đi tắm đi rồi ra ăn kẻo nguội mất.”

Thực ra Tô Khiết Như vốn không biết nấu nướng gì cả, mỗi lần ở bên anh đa số đều là anh nấu cho cô ta ăn, đây cũng là lần đầu tiên cô ta “trực tiếp” nấu cho anh ăn. Vương Phong Thần liếc mắt nhìn qua các món ăn rồi sau đó thì vô cùng vui vẻ, trên bàn toàn là món ăn mà hồi xưa Vy Vy từng nấu cho anh ăn lúc anh không nhìn thấy được, nhưng hương vị của nó thì anh không sao quên được.

- “Khiết Như, sao tự nhiên hôm nay em lại nấu mấy món này? Em còn nhớ chúng sao?”

- “Đương nhiên rồi. Em làm sao quên được những kỉ niệm đẹp khi xưa của chúng ta chứ.”

Tô Khiết Như mỉm cười thật tươi đáp. Thực ra cái này cô ta cũng biết được từ hồi còn chơi thân với Tĩnh Anh nhưng mặc dù đã cố gắng học nấu nhiều lần nên đều thất bại. Đó cũng là lí do hôm nay cô ta thuê người nấu mang tới.

- “Vậy thì anh phải ăn ngay mới được. Nào, em mau ngồi xuống đi. Để anh gắp cho em nhé!”

Vương Phong Thần không kìm nén lại được sự hào hứng, vội ngồi xuống bàn ăn.

Anh đưa thức ăn vào trong miệng nếm thử rồi nét cười đột nhiên biến mất. Đây không giống hương vị năm xưa Vy Vy từng nấu cho anh.

- “Phong Thần, anh sao thế? Anh thấy có ngon không?”

Tô Khiết Như sốt ruột chờ đợi câu trả lời từ anh, bèn hỏi. Hi vọng anh cảm thấy ngon miệng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.