Bảo Bối! Anh Xin Lỗi

Chương 46: Chương 46: Lần đầu tiên




Sáng hôm sau cô thức dậy trước anh. Cả cơ thể đau mỏi rã rời, cô cố gắng di chuyển thật nhẹ, lê lết từng ít một rồi đứng dậy khỏi giường.

*huỵch

Chân vừa chạm đất thì cơn đau ở dưới hạ thân và cơn đau nhức toàn thân lập tức truyền tới khiến chân cô bủn rủn, đứng không nổi mà ngã mạnh xuống sàn.

- “Ui da...đau quá...”

Tĩnh Anh cô không ngờ là lần đầu làm chuyện đó lại đau như vậy nhưng cũng không nghĩ Vương Phong Thần mặc dù say rượu nhưng sức lực lại dồi dào như vậy.

Đột nhiên trước mặt cô xuất hiện một đôi bàn chân to lớn, Tĩnh Anh vội ngước đầu nhìn lên thì thấy Vương Phong Thần cả người chỉ mặc một chiếc khăn đang đứng nhìn cô từ trên cao. Ban nãy anh đang ngủ thì một tiếng động mạnh khiến anh tỉnh giấc, mở mắt ra thì anh thấy cô đang ngồi dưới sàn. Tĩnh Anh đỏ mặt, ấp úng nói:

- “Em...em xin lỗi.”

Nói rồi cô cố nhịn đau rồi đứng dậy, toan bỏ chạy thì Vương Phong Thần lại kéo tay cô lại rồi dùng giọng nói khàn khàn hỏi cô:

- “Xem ra sức lực của em cũng thật dồi dào nhỉ? Đêm qua như vậy mà em còn có thể chạy được sao?”

- “Anh...anh nói gì vậy?”

Tĩnh Anh tròn mắt nhìn anh, gò má bắt đầu ửng đỏ. Tại sao anh lại nói với cô mấy lời này chứ? Chẳng lẽ anh chưa tỉnh rượu sao?

- “Hay là chúng ta làm hiệp nữa đi?”

Vương Phong Thần lại nói. Tĩnh Anh càng nghe càng không hiểu, tại sao Vương Phong Thần lại đột nhiên thay đổi thái độ với cô như vậy chứ? Hôm qua anh say thì cô không nói làm gì, chứ tại sao hôm nay, dù đã tỉnh mà anh vẫn còn...muốn?

- “Xi...xin lỗi anh, sắp tới giờ em phải đi làm rồi.”_________Tĩnh Anh nói rồi hất tay anh ra, ba chân bốn cẳng bỏ chạy. Vương Phong Thần nhìn theo cô mà khuôn mặt cũng tỏ ý cười. Vương Phong Thần liếc mắt nhìn lên giường, nơi để lại dấu tích của trận hoan ái đêm qua giữa hai người nhưng lạ thay lại không có vết máu nào cả. Nét cười trên mặt anh vụt tắt. Chẳng lẽ anh không phải là người đàn ông đầu tiên của cô sao? Không lẽ cô đã dành lần đầu tiên của mình cho kẻ khác, mà kẻ đó lẽ nào lại là Hàn Tử Hân?

Tĩnh Anh sau khi rời khỏi nhà thì cô đi thẳng tới công ty. Vì hôm nay dậy muộn nên cô còn chưa kịp ăn sáng. Cô ghé vội vào một tiệm bánh mua một cốc cà phê sữa và một chiếc bánh sandwiches rồi mang tới công ty ăn.

Cả ngày hôm nay, Tĩnh Anh ngồi trong văn phòng làm việc mà tư tưởng cô chỉ nghĩ đến Vương Phong Thần. Vì lí do gì lại khiến anh chấp nhận cô dễ dàng như vậy chứ?

*cộc cộc

Đang mải suy nghĩ thì có tiếng gõ cửa, Tĩnh Anh bị cắt ngang dòng suy nghĩ, cô nói vọng ra cửa:

- “Vào đi.”

Cô vừa nói dứt lời thì Hàn Tử Hân liền mở cửa đi vào. Trên tay anh cầm một chiếc hộp màu xanh than có thiết kế rất đẹp mắt.

- “Tĩnh Anh! Ngày mai là lễ ra mắt bộ sưu tập trang sức cưới thu đông YAL nên anh mang tới sản phẩm mẫu cho em xem thử. Bộ phận sản xuất vừa mang tới chỗ anh.”

- “Đâu em xem nào.”______Cô vừa nói vừa cẩn thận mở chiếc hộp ra xem. Đây là bộ sưu tập mà cô vô cùng tâm đắc. Vòng cổ dạng sợi mảnh với mặt là bông hoa bằng đá sapphire blue bốn cánh, hoa tai cũng có thiết kế tương tự mặt dây chuyền nhưng vòng tay thì được thiết kế dạng mắt xích, các cánh hoa được liên kết với nhau bằng hạt ngọc trai tự nhiên siêu nhỏ.

Thấy cô nhìn chuỗi vòng chăm chăm, ánh mắt ánh lên đầy niềm hạnh phúc. Đây là thành quả mà cô ấp ủ gần một năm trời mới hoàn thiện.

- “Tĩnh Anh, để anh đeo chuỗi vòng cổ này cho em nhé?”

Nói rồi Hàn Tử Hân liền cầm chiếc vòng cổ lên đeo cho cô. Tĩnh Anh không từ chối, cô túm gọn mái tóc lên để cho anh giúp mình đeo thử chiếc vòng cổ. Thế nhưng những vết hôn còn in trên cổ cô lập tức đập vào mắt Hàn Tử Hân. Như ngộ ra được điều gì đó, tâm trạng của anh lập tức trùng xuống, lông mày lập tức cau lại.

Đeo vòng cho cô xong, Hàn Tử Hân lại nói:

- “Đột nhiên anh nhớ ra còn chút việc cần xử lý. Anh về đây.”

Tĩnh Anh nhìn theo anh mà chẳng hiểu tại sao anh lại quay ngoắt 180 độ như vậy.

________________

Một lúc lâu sau, Tĩnh Anh đang làm việc thì đột nhiên thấy hơi đau bụng, cảm giác lại giống như bà dì tới nhưng rõ ràng là cô mới hết kì mà. Lại cảm thấy nội y hơi ướt, cô vội chạy vào nhà vệ sinh thì thấy quần lót của mình dính rất nhiều máu.

- “Không phải chứ? Mùa dâu của mình mới hết mà...ui da...sao đột nhiên lại đau như thế này.”

Cơn đau mỗi lúc càng dữ dội đến nỗi cô còn bắt đầu toát mồ hôi lạnh.

Trang phục của cô đã bị bẩn rồi. Nếu cô không nhanh chóng rời khỏi đây thì nguy mất. Nhưng cô cũng muốn tới bệnh viện kiểm tra xem mình có bị làm sao không.

- “Ana! Mang một bộ đồ mới tới cho tôi. Mau lên.”

Cô cố chịu đựng cơn đau, lấy di động ra gọi cho thư ký Ana.

Một lát sau, Ana mang tới cho cô một bộ trang phục mới. Thay đồ xong, cô lập tức lái xe tới bệnh viện kiểm tra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.