Sáng hôm sau, Tĩnh Anh đi làm trước cả Vương Phong Thần. Nói thì nói nhưng cô thực sự rất ghen tị với Tô Khiết Như, cô ấy có thể khiến Vương Phong Thần ở bên cô ta cả ngày lẫn đêm như vậy mà không rời nửa bước.
Lúc bấy giờ, trong phòng của Vương Phong Thần. Thực ra cả đêm qua Tô Khiết Như đều không thể ngủ vì lo sợ nên Vương Phong Thần đành thức thâu đêm để an ủi cô ta. Khó khăn lắm bây giờ Khiết Như mới ngủ được chút nên anh không nỡ bỏ cô ở nhà một mình để đi đến công ty được. Đến sáng sớm thì Vương Phong Thần nhận được cuộc điện thoại, anh bèn khẽ mở điện thoại lên nghe nhưng tay vẫn ôm chặt lấy Tô Khiết Như trong lòng.
- “Chuyện tôi nhờ cậu sắp xếp đến đâu rồi?”
- “Tổng giám đốc, tôi đã điều tra ra được thân thế nạn nhân. Bà cụ đó 78 tuổi, con trai và con dâu đều đã mất trong một vụ chìm phà, hiện tại bà ấy đang sống với 2 đứa cháu nội, 1 đứa 10 tuổi, 1 đứa 7 tuổi. Ba bà cháu họ sống nương tựa vào nhau bằng nghề lượm ve chai của bà cụ.”
- “Còn việc tìm người nhận tội thay thì sao?”
- “Tôi cũng đã tìm được một người thích hợp rồi thưa Tổng giám đốc. Anh ta từng là một lái xe nhưng vì ham mê cờ bạc, rượu chè nên cả gia đình cũng đang khốn khổ. Hơn nữa anh ta bây giờ còn đang mắc bệnh nan y nên anh ta không muốn trở thành gánh nặng của gia đình. Sau khi nghe tôi nói thì anh ta đã chấp nhận đề xuất của tôi, dành quãng thời gian cuối của mình ở trong tù để đổi lấy số tiền lớn cho vợ con.”
- “Có đáng tin không? Tôi không tiện ra mặt nhưng bao nhiêu tiền tôi đều có thể lo được, miễn sao Khiết Như phải trong sạch.”
- “Tôi đã tìm hiểu kĩ rồi. Anh ta nói đằng nào cũng sẽ chết nên muốn trước khi chết có thể giúp vợ con bớt khổ.”
- “Được. Vậy cậu lo nốt mọi chuyện đi. Về bên người nhà nạn nhân, gửi bọn trẻ vào trại mồ côi rồi lấy danh nghĩa của cậu quyên góp một khoản tiền cho cô nhi viện để họ chăm sóc tốt cho bọn trẻ. Nhớ là phải sắp xếp mọi chuyện cho ổn thoả.”
- “Vâng, tôi hiểu thưa Tổng giám đốc.”
______________________
Ánh sáng chiếu qua kẽ hở rèm cửa rọi vào khiến Tô Khiết Như tỉnh giấc. Vừa mở mắt ra thì cô ta đã nhìn thấy anh đang nhìn mình.
- “Phong Thần, anh dậy rồi sao?”
- “Em ngủ thêm đi.”
Vương Phong Thần đưa tay lên khẽ vuốt ve mái tóc của Tô Khiết Như rồi nói.
- “Không, em ngủ đủ rồi. Em...”
- “Khiết Như, anh biết em đang định nói gì. Nhưng mà em đừng lo, trợ lý của anh đã tìm được người nhận tội thay giúp em rồi. Hôm nay anh ta sẽ ra đầu thú. Em không cần phải lo lắng nữa đâu nhé.”
- “Phong Thần, anh nói sao? Anh nói thật không? Vậy là em sẽ không phải ngồi tù nữa đúng không?”
Tô Khiết Như như không tin được vào tai mình liền hỏi lại anh một lần nữa.
- “Phải. Em trong sạch, em không cần phải ngồi tù nữa.”
- “Phong Thần, em thực sự trong sạch rồi? Cảm ơn anh. Em yêu anh.”
Tô Khiết Như vỡ òa nước mắt hạnh phúc.
Sáng hôm đó, tại văn phòng làm việc của mình, theo thói quen thì Tĩnh Anh lại lên mạng xem tin tức. Điều đáng chú ý hôm qua đó là có một vụ tai nạn xảy ra gần nhà cô, nghe kể về nạn nhân, Tĩnh Anh rất xúc động tới nỗi nước mắt không cầm được liền lăn trên má.
*cộc cộc
- “Vào đi!”______Nghe thấy tiếng gõ cửa, Tĩnh Anh vội lau nước mắt rồi nói vọng ra ngoài.
- “Chào buổi sáng Tiểu Tĩnh, xem anh mang gì tới cho em này. Là bánh Tiramisu em thích đó. Điều đặc biệt là bánh này anh tự làm đấy. Em nếm thử xem ngon không?”
Đó không ai khác chính là Hàn Tử Hân. Vốn dĩ đường từ nhà anh tới Hàn Thị có đi ngang qua công ty cô nên sáng nào anh cũng ghé qua đây “thỉnh an” cô rồi mới tới Hàn Thị. Mặc dù đã nói vậy nhưng anh lại không thấy cô nói gì cả. Lúc này Hàn Tử Hân mới ngước lên nhìn thì thấy khoé mắt cô đỏ đỏ.
- “Tĩnh Anh, em khóc đấy à? Có chuyện gì vậy? Hay là Vương Phong Thần hắn lại làm gì em rồi?”
Hàn Tử Hân lo lắng hỏi.
- “Không phải, Phong Thần không làm gì em cả. Tại vì tin tức này. Em không ngờ trên đời lại có kẻ bất nhân như vậy. Bà cụ đã chưa đủ tội nghiệp hay sao mà đâm người ta xong còn bỏ chạy?”
Hàn Tử Hân nghe cô nói vậy thì liền nhìn vào trong máy tính của cô. Trên màn hình lúc này là tin tức về vụ tai nạn của bà cụ 78 tuổi lượm ve chai.