Bảo Bối! Anh Xin Lỗi

Chương 120: Chương 120: (Ngoại truyện 3)




Tử Kỳ đứng lại nhưng cô lại lén liếc nhìn Vương Phong Thần và Tĩnh Anh. Cô thấy cả ba người họ từ trên xuống dưới chỗ nào cũng toát lên khí chất giàu sang duy nhất chỉ có mình cô là ăn mặc giản dị, quần áo cũng không phải là hàng hiệu đắt tiền gì cả. Đã có nhiều lần Hàn Tử Hân mua đồ hiệu cho cô nhưng cô đều từ chối bởi vì cô không muốn mình mang ơn anh nhưng thật không ngờ hôm nay cô lại khiến anh mất mặt như vậy. Nghĩ vậy, cô vội vàng đáp:

- “Tôi...Tôi là người làm ở Hàn gia. Mọi người cứ nói chuyện tự nhiên, tôi qua bên kia mua cho con tôi chút đồ.”

Nói rồi Tử Kỳ liền chạy vội đi.

- “Xin lỗi hai người, tôi có chút chuyện phải đi trước.”

Hàn Tử Hân thấy cô bỏ chạy đi như vậy thì cũng lập tức quay sang nói với hai người kia rồi đuổi theo cô. Vương Phong Thần và Tĩnh Anh nhìn theo hai người này rõ ràng là có gì đó hơi sai sai.

Cô cứ chạy đi thật nhanh khiến Hưng Hưng đang ngủ bị đánh thức rồi khóc réo lên.

- “Tiểu Hưng ngoan, con đừng khóc nữa nha. Để mẹ đưa con về nhà nha.”

- “Tử Kỳ! Đợi tôi với.”

Tử Kỳ nghe thấy giọng nói của Hàn Tử Hân ở phía sau nhưng cô vẫn cố chạy ra khỏi khu mua sắm vì cô sợ hai người kia sẽ nhìn thấy.

Hàn Tử Hân thấy cô vẫn chạy và không có ý định dừng lại, anh chỉ sợ cô không cẩn thận lại vấp ngã khiến mình và con bị thương nên càng chạy theo nhanh hơn. Chẳng mấy chốc anh đã đuổi kịp và đứng chặn trước mặt cô. Anh nhìn cô, nghiêm mặt hỏi:

- “Tại sao em lại bỏ chạy?”

- “Tôi không muốn khiến cậu mất mặt với bạn bè. Dù sao thì thân phận của tôi...“.

- “Tại sao em lại nghĩ như vậy?”

- “Tôi biết là thiếu gia yêu chị ấy. Tôi thân chỉ là một người làm nhưng lại có con với chủ nhân của mình. Tôi không muốn trước mặt người thiếu gia yêu để cô ấy biết Hưng Hưng là con của cậu, là con do một người làm thấp kém như tôi sinh ra.”

Tử Kỳ vừa nói khoé mắt vừa rưng rưng.

- “Đấy đã là chuyện của trước kia rồi. Em nói như vậy không sợ con tủi thân hay sao?”

Hàn Tử Hân bàng hoàng khi nghe cô nói những lời như vậy. Tại sao cô lại biết được mối quan hệ và tình cảm anh dành cho Tĩnh Anh chứ?

Hưng Hưng nghe tiếng nói to thì ngày càng khóc lớn. Tử Kỳ vừa nựng con vừa dỗ dành nhưng thực chất là cô cũng muốn né tránh câu hỏi của anh.

- “Tiểu Hưng ngoan, để mẹ đưa con về nhà nhé.”

- “Lên xe tôi đưa em và con về.”

Thấy cô không muốn trả lời thì anh cũng không muốn ép. Suốt cả quãng đường hai người không nói gì với nhau. Hưng Hưng khóc mệt rồi cũng đã ngủ. Hàn Tử Hân chỉ dám liếc nhìn cô qua gương chiếu hậu.

Về đến biệt thự là cô lập tức bế con lên phòng rồi đóng cửa lại.

Hàn Tử Hân đứng bên ngoài định gõ cửa nhiều lần rồi thôi. Sau đó anh đi xuống lầu nói với bảo mẫu:

- “Chị đi chuẩn bị chút đồ ăn rồi mang lên phòng cho cô ấy. Hôm nay cô ấy hơi mệt nên đừng để cô ấy phải chăm sóc Hưng Hưng nhiều quá.”

- “Dạ vâng tôi hiểu rồi, thưa thiếu gia.”

Cả ngày Tử Kỳ chỉ ở trong phòng không chịu ra ngoài. Đến tối Hàn Tử Hân đành dùng chìa khoá dự phòng mở cửa mang sữa vào cho cô.

- “Tử Kỳ, em uống chút sữa đi. Cả ngày hôm nay em đã không ăn gì rồi thì lấy đâu sức chứ?”

Hàn Tử Hân cố hết lời dỗ dành cô nhưng cô lại nhất quyết không chịu nói chuyện với anh.

- “Tử Kỳ, em nghe tôi nói này. Dù thân phận của em có là gì đi chăng nữa thì em vẫn là mẹ của con tôi, tôi không bao giờ cảm thấy mất mặt vì mẹ của con trai tôi cả. Chuyện tôi yêu đơn phương Tĩnh Anh là thật nhưng đó chỉ là quá khứ mà thôi. Bây giờ cô ấy dù gì cũng đã có hạnh phúc của riêng mình rồi...Tôi và cô ấy chỉ là bạn bè thôi.”

- “Cậu nói với tôi những chuyện đó làm gì chứ? Tôi có quyền gì mà can thiệp vào tình cảm của cậu chứ? Tôi có quyền gì mà dám quản cậu được dành tình cảm cho ai, không được dành cho ai chứ?”

Ngày hôm nay cô đã suy nghĩ rất nhiều. Chỉ cần nhớ lại ánh mắt và sự bối rối trong mắt anh khi anh nhìn thấy cô ấy là tim cô lại đau nhói. Hình như là từ sau khi sinh Hưng Hưng xong tâm trạng của cô đa sầu đa cảm, dễ xúc động hơn. Nhiều khi chính cô cũng không thể kiểm soát được cảm xúc của chính mình. Vẫn biết là cô sẽ rời đi sau khi Hưng Hưng cứng cáp hơn nhưng tim cô vẫn đau.

- “Cậu đi về phòng đi. Tôi buồn ngủ rồi.”

Nói rồi cô liền leo lên giường chùm chăn kín đầu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.