Trong căn phòng tone màu kem được trang trí tỉ mỉ, Vương Phong Thần đang đứng trước gương chỉnh sửa lại cà vạt. Tô Khiết Như ngồi trên giường gấp quần áo bỏ vào vali giúp anh. Xong xuôi, cô ta đứng dậy, tiến sát lại gần anh, giơ tay lên rồi nhẹ nhàng nói:
- “Để em chỉnh giúp anh.”
- “Không cần.”_______Vương Phong Thần nghiêng người né tránh, nói.
Tô Khiết Như nhíu mày rồi nét mặt buồn rầu nói:
- “Tại sao mấy ngày nay anh đều né tránh mỗi khi em muốn giúp đỡ, gần gũi với anh vậy? Anh có biết em buồn lắm không?”
- “Anh đụng vào em em cũng không cho nhưng khi anh muốn em tránh xa anh ra thì em cũng không thích. Vậy em nói anh phải làm sao? Em nói đi?”
Vương Phong Thần trừng mắt nhìn Tô Khiết Như, đôi mắt hổ phách đỏ ngàu vì tức giận.
- “Em....”
- “Anh sẽ đi Singapore công tác 5 ngày. Em ở nhà tự chăm sóc cho bản thân nhé. Xe đang đợi ngoài cổng rồi. Anh đi đây.”
Vương Phong Thần nói rồi kéo vali rời khỏi nhà.
Tô Khiết Như vội chạy lên sân thượng nhìn, đến khi xác định xe của Vương Phong Thần đã rời đi, cô ta mới khoan khoái cởi bỏ cái “bụng bầu” giả bằng bông ra khỏi bụng, thích thú nói:
- “Vậy là trong vòng 5 ngày tới mình có thể an tâm ăn ngon ngủ yên rồi. Nào, bây giờ lên đồ rồi ra ngoài shopping thôi.”
Sau đó cô ta lại thay quần áo, trang điểm rồi ra ngoài. Nhưng trong biệt thự chỉ có bảo mẫu biết Tô Khiết Như đã sảy thai nên hôm nay cô ta lựa chọn trang phục rộng rãi để che bụng. Ngắm nhìn mình trước gương, xác định mọi thứ đều đã ổn, Tô Khiết Như liền bước ra xe để tài xế riêng trở đi. Chiếc xe vừa lăn bánh ra tới cổng thì lập tức bị một chiếc xe chặn đầu.
- “Có chuyện gì vậy?”________Tô Khiết Như hỏi.
- “Dạ thưa thiếu phu nhân, đằng trước có một chiếc xe đang chặn đầu xe của chúng ta ạ.”_______Người lái xe liền đáp.
- “Để tôi xuống xem xe của ai mà dám cả gan chặn xe của ta chứ?”
Vừa nói cô ta vừa bước ra khỏi xe nhưng chiếc xe đằng trước khiến cô ta chững bước. Đây không phải chiếc xe nào khác mà chính là xe của Vương Phong Thần.
- “Ph...Phong Thần! Sao anh lại về giờ này? Không phải anh đi công tác sao?”
- “Khiết Như, em đi đâu vậy?”
Vương Phong Thần nhếch mép cười, không thèm đáp lại câu hỏi của cô ta mà thay vào đó là hỏi một câu khác, đôi chân từ từ tiến lại gần khiến Tô Khiết Như run sợ. Bây giờ cô ta đang có một chiếc bụng phẳng lì, nếu để anh phát hiện thì coi như xong rồi.
- “À, em...em...bây giờ em đổi ý không muốn đi nữa, hì hì...đột nhiên em thấy hơi mệt. Em...em lên phòng nghỉ ngơi chút.”
Tô Khiết Như nói rồi bước đi thật nhanh.
- “Được thôi. Để anh lên cùng em.”
Vương Phong Thần ngay lập tức cũng bước đi sát ngay đằng sau.
Lên đến phòng, Tô Khiết Như vội chạy vào trong định đóng cửa nhưng Vương Phong Thần dùng lực mạnh đẩy cửa khiến cô ta không sao đóng được. Ngay sau đó Vương Phong Thần lại đạp mạnh cửa khiến Tô Khiết Như ngã nhào xuống sàn.
- “Ph...Phong Thần, anh làm gì vậy? Em đang mang thai đó?”
- “Vậy sao? Anh quên mất. Để anh đỡ em lên.”______Dứt lời, Vương Phong Thần vung tay định chạm vào bụng cô ta nhưng lại bị ngăn lại. Lần này Vương Phong Thần không để qua mọi chuyện nữa, anh mạnh tay kéo váy của Tô Khiết Như lên. Vùng bụng phẳng lì lập tức đập vào mắt anh, mí mắt anh giật giật.
- “Hừ, quả nhiên là cô đã lừa dối tôi. Tại sao cô lại làm thế chứ? Cô biết tôi yêu cô mà? Tại sao cô lại lừa gạt tình cảm của tôi? Hả??”_____Anh tức giận quát.
- “Phong Thần, anh nghe em nói. Em không lừa dối anh. Em thực sự mang thai mà. Không phải anh cũng từng thấy bụng em lớn lên mỗi ngày hay sao?”
- “Phải, nhưng đó là trước kia. Còn bây giờ cô nhìn lại xem! Có phải nếu tôi không phát hiện ra thì cô sẽ tiếp tục lừa dối tôi đúng không?”
- “Em...tại vì em bị sảy thai nên em sợ anh sẽ không còn yêu em nữa. Bất đắc dĩ lắm em mới phải làm thế này. Phong Thần! Xin anh hãy tha thứ cho em. Rồi chúng ta lại có thể có những đứa trẻ khác mà.”
Tô Khiết Như quỳ gối và túm vạt áo anh cầu xin.
- “Cô đi ra ngoài đi. Để tôi yên!”
Vương Phong Thần nói rồi đẩy cô ta ra khỏi phòng, khoá cửa lại.
Rõ ràng là lúc trước anh đã thấy nghi ngờ nên mới cử thám tử mà anh tin tưởng nhất điều tra, vậy mà anh ta lại không điều tra ra? Vậy là bọn họ đã cấu kết với nhau lừa gạt anh. Không còn cách nào khác, anh phải thuê người khác điều tra và phát hiện ra sự thật là Tô Khiết Như đã sảy thai mấy tháng trước rồi. Vậy nên hôm nay anh mới phải lập ra kế hoạch giả vờ đi công tác rồi trở về đột xuất để vạch trần cô ta.
- “Phong Thần, nghe em giải thích đã. Làm ơn mở cửa cho em.”
Tô Khiết Như ở bên ngoài liên tục gõ cửa. Vương Phong Thần liền đi ra mở cửa. Tô Khiết Như thấy anh thì mừng rỡ nói:
- “Phong Thần! Anh chịu mở cửa rồi sao?”
Thế nhưng anh lại chẳng thèm nhìn cô ta lấy một cái mà đi thẳng xuống nhà, vừa đi vừa quát lớn:
- “ Tiểu Ly! Tiểu Ly đâu rồi?”
- “Dạ thưa thiếu gia có gì căn dặn ạ?”
Chị bảo mẫu thấy anh gọi tên mình vẻ mặt có vẻ tức giận nên khẽ run.
- “Tiểu Liên! Mang roi mây ra đây!”
Vương Phong Thần lại ra lệnh cho một trong những người giúp việc đang đứng xúm lại ở một góc nhà như chờ xem kịch hay. Lập tức, tiểu Liên mang roi mây ra. Vương Phong Thần lại nói tiếp:
- “Đánh cô ta 30 roi thật mạnh cho tôi!”
- “Thiếu gia! Xin thiếu gia tha cho tôi. Tôi đã làm gì sai ạ?”
Tiểu Ly vội quỳ xuống khóc lóc van xin.
- “Còn làm gì nữa? Không phải chuyện này chị và Khiết Như rõ hơn ai hết sao? Đánh cho cô ta một trận!”
Vương Phong Thần trừng mắt nhìn cô gái tiểu Liên quát. Tiểu Liên sợ hãi đáp:
- “Dạ...dạ vâng thưa thiếu gia.”
Sau đó trong nhà đầy tiếng kêu khóc và tiếng roi mây kêu “vút vút“.
Vương Phong Thần bây giờ vô cùng đáng sợ khiến người ta không rét mà run. Tiểu Ly bị đánh rất đau rồi sau đó bị đuổi việc.
Đây chính là bài học cho kẻ nào dám qua mặt anh.