Sáng hôm sau, trên các mặt báo tràn lan tin tức và hình ảnh của ngày hôm qua với các tựa đề như “Tranh cãi gia tộc tại tiệc sinh nhật của Vương lão phu nhân”, “Vương thiếu gia và Vương thiếu phu nhân xung đột vì một cô gái bí ẩn xuất hiện tại bữa tiệc”, “Hôn nhân thương mại giữa Vương Thị và Châu Thị đã đến hồi kết”,...kèm theo đó là những hình ảnh thua thiệt xảy ra tại hồ bơi tối hôm qua.
*bụp
Vương lão gia sáng sớm ra đã cập nhật được tin tức này, ông tức giận ném đống báo xuống bàn rồi giận dữ quát:
- “Mau cho người đi xử lí vụ này, chặn tất cả các công ty truyền thông lại để họ thu hồi lại tin tức này bằng mọi giá.”
- “Lão gia, ông bình tĩnh, đừng giận.”
Vương phu nhân mặc dù biết là chuyện này xảy ra sẽ ảnh hưởng không nhỏ đến danh tiếng của gia tộc nhưng vẫn muốn chồng mình kìm nén cơn giận lại.
- “Bà xem đi, cậu con trai quý tử của bà bây giờ nó đã làm cái gia đình này không còn mặt mũi gì nữa cả rồi? Ngay cả Châu gia họ cũng đang rất tức giận vì Phong Thần đã đối xử như vậy với con bé Tĩnh Anh ở bữa tiệc vì con bé kia. Bà nói tôi làm sao không giận cho được?”
- “Thật không ngờ trong bữa tiệc lại có người bán tin tức này ra ngoài. Tôi sẽ làm rõ vụ này mới được.”
Vương phu nhân lại nói.
- “Tôi sẽ khiến sự nghiệp của con bé diễn viên kia phải sụp đổ. Không phải tôi đã cảnh cáo nó rồi hay sao? Thật tức chết đi mà.”
Sự việc vỡ lở ra, bây giờ Vương lão gia mới biết được là bấy lâu nay mình đã bị lừa là Vương Phong Thần thật sự yêu thương con dâu Tĩnh Anh.
Tại biệt thự riêng của Vương Phong Thần, Tĩnh Anh hôm nay lại không đi làm bởi vì Vương Phong Thần hôm qua đến giờ vẫn chưa về. Tô Khiết Như cũng chưa thấy về. Rốt cuộc hai người họ đang ở đâu, đã biết chuyện xảy ra sáng nay chưa thế.
*ring ring
Đột nhiên chuông điện thoại của Tĩnh Anh reo lên, trên màn hình hiện lên dòng chữ “Hàn Tử Hân“.
- “Alo?”
- “Tĩnh Anh à? Bây giờ em đang ở đâu? Em ổn chứ? Tin tức mà báo chí đưa tin là thật sao?”
Bây giờ Hàn Tử Hân đang rất lo lắng cho cô bởi vì cô gái trong những tin tức kia lại chính là cô gái ở sân bay cùng với Vương Phong Thần ngày hôm qua. Anh mong là mình nhìn nhầm thôi nhưng hôm nay vừa đáp máy bay xuống Úc thì anh đã nhận được tin tức này liền gọi điện ngay cho cô.
- “Tử Hân, em....em đáng ghét vậy sao?”
Tĩnh Anh giọng run run hỏi Hàn Tử Hân. Rốt cuộc là tại sao Vương Phong Thần lại ghét cô đến vậy chứ? Không phải là suốt hơn 6 tháng anh bị bệnh, giữa hai người đã có những kỉ niệm đẹp cùng nhau hay sao? Chẳng lẽ anh đã thực sự quên cô bé Vy Vy năm ấy rồi?
- “Tĩnh Anh, em nói cái gì ngốc nghếch vậy? Em đáng yêu, tốt bụng như vậy thì ai mà ghét cho được? “
- “Nhưng...Phong Thần anh ấy...anh ấy đã nói em là kẻ độc ác muốn hại chết Khiết Như. Em không phải người như vậy đâu mà...”______Tĩnh Anh thổn thức nói.
- “Anh tin em. Anh lúc nào cũng tin em cả. Em là cô gái tốt bụng nhất trên đời mà anh từng gặp.”
Hàn Tử Hân càng lo lắng cô sẽ để ý những tin tức kia mà nghĩ lung tung. Cô cứ thế này thì anh làm sao có thể yên tâm ở lại đây 1 tuần công tác được?
Mặc dù nghe Hàn Tử Hân nói vậy rồi nhưng tại sao tim cô vẫn đau thế này. Phải chăng nếu Vương Phong Thần tin tưởng cô như vậy thì cô sẽ không thấy đau đớn như vậy. Còn gì đau đớn hơn khi người mình yêu lại không tin tưởng mình chứ. Chợt cô nghe thấy bên ngoài có tiếng ồn, Tĩnh Anh bèn chạy ra ngoài ban công nhìn thử thì thấy Vương Phong Thần cùng Tô Khiết Như đã trở về.
- “Tử Hân, em có việc rồi. Nói chuyện với anh sau nhé.”
*tút tút
- “Alo? Tĩnh Anh?”
Tĩnh Anh chạy vội ra ngoài, cô vui mừng hỏi anh:
- “Phong Thần, anh đã về rồi sao? Đêm hôm qua anh đã đi đâu?”
- “Tôi đi đâu tôi cần cô quản à?”
Vương Phong Thần trừng mắt nhìn cô rồi lạnh lùng đáp.
- “Phong Thần, chuyện hôm qua không phải do em cố ý đâu. Là Khiết Như cô ấy tự ngã mà...em...”
- “Phong Thần, anh xem, Tĩnh Anh cô ấy đến giờ vẫn không nhận sai kìa. Tĩnh Anh, tôi làm gì sai mà cô lại vu oan cho tôi như thế chứ? Không phải cô ép tôi phải rời xa Phong Thần vì cô ghen tị với tình cảm anh ấy dành cho tôi, tôi không đồng ý nên cô mới tát rồi đẩy tôi xuống hồ bơi hay sao?”
Tô Khiết Như bắt đầu bù lu bù loa lên kể tội nhưng thực chất là vu oan cho Tĩnh Anh. Lúc này Tĩnh Anh mới nhớ tới chiếc lắc chân hôm qua, cô lặng lẽ lao nhanh tới chỗ Tô Khiết Như. Hôm nay cô ta mặc váy ngắn nhưng điều kì lạ là cô lại không nhìn thấy chiếc lắc chân kia đâu nữa.
- “Tô Khiết Như, chiếc lắc chân cô đeo ở chân hôm qua đâu rồi hả? Có phải cô đã lấy trộm chiếc lắc của tôi không hả? Cô giấu nó đâu rồi? Mau trả lại cho tôi.”
Tĩnh Anh nắm lấy hai bả vai của Tô Khiết Như để hỏi cô ta về chiếc lắc chân kia.
- “Chiếc lắc nào? Cô điên à? Tôi mà thèm lấy trộm đồ gì của cô?”
Tô Khiết Như nhất định phủ nhận. Chiếc lắc kia cô ta luôn cảnh giác sẽ bị Tĩnh Anh nhìn thấy nên cô ta chỉ đeo khi có Phong Thần ở bên thôi nhưng hôm qua sau khi xuống máy bay, vì vội đi chuẩn bị cho bữa tiệc nên cô ta đã quên tháo nó ra và đi thẳng tới bữa tiệc, ai ngờ lại bị cô nhìn thấy chứ.
*chát
- “Cô làm loạn chưa hả? Khiết Như muốn gì mà tôi không cho cô ấy được? Tại sao cô ấy lại phải đi ăn cắp đồ của cô? Cô có giá trị không bằng cái móng tay của cô ấy thì làm sao cô ấy phải đi ăn cắp đồ của cô? Từ giờ cô tránh xa cô ấy ra, nếu không đừng có trách tôi.”
Vương Phong Thần đẩy Tĩnh Anh ra, hắn tặng cho cô một cái bạt tai làm cô mất thăng bằng mà ngã xuống.