Bảo Bối Bé Nhỏ, Trở Về Bên Anh

Chương 19: Chương 19




- Anh mau bỏ tôi ra mau....- Minh Tuyết vừa la hét vừa dãy dụa

Nhưng dường như Viêm Tước không nghe thấy gì vẫn vác cô như cái bao cát đi vào nhà

- Từ giờ em sẽ ở đây với anh. Nếu em muốn ra ngoài thì nói anh, anh sẽ dẫn em đi còn nếu anh bận anh sẽ kêu người đi với em - Viêm Tước dịu dàng nói

Cái gì?? Đây không phải là đang giám sát cô sao?? Cô với anh còn có cái gì có tên quan hệ nữa đâu sao cứ bắt buộc là hai người phải dây dưa với nhau

Không thấy Minh Tuyết nói gì : " Phòng em trên kia " Nói xong Viêm Tước chỉ lên một căn phòng trên lầu

"Hừ..." Biết là giờ phản kháng có ích gì, người ta cho ở thì cứ ở. Tức giận bước lên phòng,cô bước đi như muốn từng bước chân của mình phá hủy căn nhà

Viêm Tước vẫn dịu dàng nhìn cô đi cho đến khi nghe tiếng " rầm" . Anh bất đắc dĩ cười khổ

Định xoay người đi thì Minh Tuyết lại rầm rầm đi ra , khuôn mặt vẫn còn rất tức giận nói : " Đứng lại cho tôi, tôi có chuyện muốn nói với anh"

Viêm Tước hiểu là chuyện gì, liền gật đầu kêu cô mau nói

- Khi nào anh thả tôi đi

Viêm Tước mâng vẻ mặt khổ sở nhưng lại mong chóng thoáng qua bày ra một khuôn mặt chắc chắn : " Anh sẽ không để em rời xa anh một lần nữa

"Anh nằm mơ hả"Lửa của Minh Tuyết cháy tới đầu rồi...tên đàn ông thối này rốt cuộc là muốn cái gì

Không phải là 5 năm trước hắn bảo cô biến khỏi hắn sao....Sao giờ lại nhưng tên đần đi bắt cóc cô.Nghĩ là cô có thể ngoan ngoãn nghe lời sao...Phi nằm mơ đi...hừ

Nhưng chưa đầy một giây sau, Viêm Tước làm một hành động khiến cho cô vô cùng bất ngờ. Hắn quỳ xuống trước mặt cô nói : " Tha thứ cho anh được không?? Anh thật sự rất xin lỗi vì đã làm tổn thương em sâu như vậy. Nhưng xin hãy cho anh cơ hội được không.Chúng ta làm lại từ đầu nhé"

Cơn giận trong lòng cô biến mất nhưng không có nghĩa là tha thứ cho hắn, trong lòng cô rất đau, hắn nói trúng vết nứt trong tim cô, trong 5 năm cô đã tập một thói quen là không tin vào tình yêu nữa. Cô rất sợ khi cô yêu thì.....lại bị tổn thương ....

Cô nhìn hắn, không nói gì. Liền lại bàn lấy một cái ly thủy tinh đập xuống sàn nhà , khuôn mặt như băng nói :"Nếu anh có thể làm cho chiếc ly này trở lại như lúc đầu thì tôi nguyên ở cùng anh suốt quãng đời này. Anh có biết có vết thương không thể lành lại hay không??"

Nói xong liền bỏ đi lên lầu, có lẽ anh đã không thấy khi cô vừa bước đi cũng là lúc cô đã khóc lần đầu tiên trong suốt 5 năm. Cô khóc lại là vì anh.....

Anh thì chỉ biết nhìn cô đến nỗi quên đứng dậy

Anh thật xin lỗi em.....Anh rất xin lỗi em.....Nhưng anh yêu em nên anh không thể để em đi....

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.