CHƯƠNG 14
Edit: Đầm♥Cơ
Cất bước Lăng Dịch, lúc Lăng Húc xoay người muốn về phòng thì nhìn thấy Thiên Thiên đang đứng ở hành lang nhìn cậu, không biết đã đứng ở chỗ này bao lâu.
Lúc này Lăng Húc nhìn thấy Thiên Thiên, không hiểu sao cảm thấy trong lòng chua xót, cậu đi qua ôm Thiên Thiên lên: “Nên tắm rửa đi ngủ.”
Thiên Thiên chần chờ một chút, giơ cánh tay lên vòng lấy cổ Lăng Húc.
Lăng Húc mang theo Thiên Thiên đi tắm rửa, lau khô đặt người ở trên giường, để sát vào ngửi ngửi, thân mình nhỏ nhắn thơm ngào ngạt, cậu vừa lòng mà gật gật đầu.
Thiên Thiên có chút không được tự nhiên, một lát sau vẫn tựa đầu vào cánh tay Lăng Húc, thấp giọng hỏi: “Bác đó là người xấu sao?”
Lăng Húc sờ sờ đỉnh đầu nó, đáp: “Không phải, bác là anh trai của ba, bác tốt nhất.”
Thiên Thiên nói: “Nhưng khi đó bác không để ý tới ba mà.”
Lăng Húc cũng nhớ tới thái độ lạnh lùng của Lăng Dịch khi đó, có chút mờ mịt, nhưng thực nhanh, cậu tìm được cớ cho Lăng Dịch, “Bởi vì hiểu lầm, tách ra đã lâu như vậy.”
Thiên Thiên không hiểu cái gì là hiểu lầm linh tinh, nó chỉ lẳng lặng nghe, sau đó trong lòng yên lặng mà không vui.
Lăng Húc đột nhiên hỏi: “Chúng ta dọn đến sống với bác được không?”
Thiên Thiên nhìn qua cậu, “Hả?”
Lăng Húc nói: “Sống cùng nha, từ nhỏ ba đã sống với bác, giờ thêm con nữa, ba chúng ta cùng sống với nhau.”
Thiên Thiên lắc đầu, “Con muốn sống với mẹ.”
Trong lúc nhất thời Lăng Húc bị nghẹn, một lát sau cậu mới lên tiếng: “Nhưng mẹ ở nơi nào a?”
Thiên Thiên không nói chuyện.
Ai cũng không biết mẹ ở nơi nào, một người cho tới bây giờ chưa thấy qua vợ mình, một người cho tới bây giờ chưa thấy qua mẹ mình, lúc này đều lâm vào trong tưởng tượng của riêng mình.
Sau một lúc an tĩnh, Lăng Húc mới nói: “Để xem đã, không vội một, hai ngày.” Nói xong, cậu quay đầu nhìn thấy Thiên Thiên đã ngủ rồi.
Dịch đầu Thiên Thiên lên gối đầu, Lăng Húc lật người cũng nhắm mắt lại ngủ.
Ngày hôm sau ở nhà trẻ, nhóm bạn nhỏ chơi trò cá nhỏ đuổi bắt tôm nhỏ.
Vừa mới đầu Thiên Thiên là tôm nhỏ, cá nhỏ Quan An Dung ở phía sau làm thế nào cũng đuổi không kịp nó sau này hai người đổi chỗ, mỗi lần Quan An Dung chạy đầu tiên, Thiên Thiên đều xoay ngược lại chặn đường đi của nó, kết quả một chút liền đem bắt được nó.
Vì thế lần thứ hai đến phiên Quan An Dung đuổi theo Thiên Thiên, nó cảm thấy không phục, chờ đến lúc nhạc dừng lại, đột nhiên phác về phía trước kết quả nhào tới làm Thiên Thiên té trên mặt đất, chính mình cũng đi ngã xuống theo.
Thiên Thiên còn bị Quan An Dung đặt ở dưới, vừa quay đầu liền thấy Quan An Dung nhăn mặt khóc lớn, vừa rồi trán nó đụng phải mặt đất, lúc này bẩn hề hề. Đại khái là vì đau lại bị dọa sợ cho nên khóc vô cùng thương tâm, nước mắt cùng nước mũi đồng thời chảy ra.
Thiên Thiên thấy Quan An Dung khóc đến nước mũi phồng bong bóng, sau đó mình không kịp trốn, bong bóng liền nổ tung, nước mũi văng lên mặt nó, Thiên Thiên vốn không vui nhất thời lại càng không vui, nó dứt khoát mếu miệng cũng khóc lên, xoay người dùng sức đẩy Quan An Dung ra.
Quan An Dung bị khuỷu tay nó đánh phải mặt, vì thế vung tay lên cũng đánh về phía nó, hai đứa bé lăn trên mặt đất đánh nhau.
Tuy rằng thực nhanh đã bị các cô tách ra nhưng lúc nãy vừa ngã trán Quan An Dung bị xước ra, khuỷu tay cùng đầu gối của Thiên Thiên cũng bị thương.
Buổi chiều lúc Lăng Húc đi đón con trai bị cô giáo mời vào phòng học, giải thích con của cậu bị thương như thế nào.
Vừa nghe nói con trai bị đánh, Lăng Húc lập tức trừng Quan An Dung, “Nhóc động thủ đánh người?”
Quan An Dung thương tâm khóc một ngày, lúc này lại khóc lên, “Là cậu ta đánh trước!”
Lăng Húc còn chưa đến mức không nói lý như vậy, cậu quay đầu nhìn Thiên Thiên, Thiên Thiên cúi thấp đầu một bộ cái gì cũng không muốn nói, đối với chuyện là ai đánh trước, nó có vẻ cảm thấy không hề gì.
Lăng Húc nhéo tóc của nó một chút.
Thiên Thiên ngẩng đầu lên liếc cậu một cái.
Aiz, Lăng Húc đột nhiên âm thầm thở dài một hơi, không biết nói cái gì cho phải, cậu nhìn về phía cô giáo, “Con nít đánh nhau thì có sao? Không gãy tay gãy chân là được rồi, đánh một chút nháo một chút cũng không có chuyện gì đi?”
Cô giáo sửng sốt một chút, tâm nói còn không phải tôi sợ các người truy cứu trách nhiệm nhà trường sao, trên mặt lại cười cười nói: “Đúng vậy, tôi cũng nghĩ như thế, đứa bé còn tiểu, dạy dỗ một chút là được rồi.”
Lăng Húc chọc chọc mặt Thiên Thiên, “Về sau không được bắt nạt bạn học, nghe chưa?”
Thiên Thiên không nói chuyện.
Sau đó Lăng Húc tiến đến bên tai nó thấp giọng nói: “Nhưng có người dám bắt nạt con thì cứ hung hăng mà đánh cho ba!”
Cậu vừa dứt lời, Quan An Dung lập tức nhảy đứng lên, la lớn: “Mẹ!”
Lăng Húc đột nhiên quay đầu nhìn lại, nhìn thấy quả nhiên là Triệu Phỉ Nghiên đứng ở cửa phòng học.
Quan An Dung nhào vào trong ngực Triệu Phỉ Nghiên, vết thương trên trán nó tương đối rõ, Triệu Phỉ Nghiên liếc mắt một cái liền thấy được, nhất thời đau lòng mà hỏi: “Làm sao vậy? Đụng phải?”
Gặp được mẹ, bạn nhỏ Quan An Dung phá lệ yếu ớt, mắt thấy lại bắt đầu thổi bong bóng nước mũi.
Thiên Thiên vẫn không nói câu nào như cũ, tuy rằng cúi đầu nhưng ánh mắt lại nhìn về phía Quan An Dung.
Cô giáo tường thuật đơn giản chuyện hai đứa bé đánh nhau cho Triệu Phỉ Nghiên nghe, Triệu Phỉ Nghiên nhìn về phía Lăng Húc, sau đó lại sửng sốt: “Lăng Húc?”
Lần trước chỉ đứng xa xa nhìn thoáng qua, không xem rất rõ ràng, nhưng lúc này đứng gần như vậy có thể quan sát tinh tế, Lăng Húc phát hiện Triệu Phỉ Nghiên bây giờ và lúc hơn mười tuổi vẫn già đi một chút, dù sao cũng đã hai mươi sáu, hai mươi bảy tuổi, đương nhiên không có khả năng vẫn như thiếu nữ, nhưng người vẫn cứ xinh đẹp, hơn nữa mặc một cái váy dài, cầm túi xách nhỏ tinh xảo trong tay, vừa nhìn liền biết sinh hoạt ưu việt bảo dưỡng rất tốt.
Nhưng Lăng Húc thì sao? Cậu từ tiệm bánh ngọt vội vàng đi ra, trên người mặc áo pull, hạ thân là cái quần lửng qua khỏi đầu gối, dưới lòng bàn chân mang dép lê, một thân nhiều nếp nhăn, áo pull màu đen còn dính chút bột mì chưa phủi sạch, hơn nữa đầu tóc lộn xộn, nhìn thật sự có chút nghèo túng.
Vài năm học trung học cậu luôn là nhân vật phong vân của trường, luôn ăn mặc sạch sẽ xinh đẹp, tóc cũng xử lý cẩn thận, vừa thấy Triệu Phỉ Nghiên nhìn chính mình, nhất thời cậu cảm thấy có chút ngại ngùng.
Quay đầu đi nhìn thấy Thiên Thiên còn cúi đầu, cậu không được tự nhiên mà đưa tay vuốt mặt một chút, nghĩ thầm đại khái mình làm con trai mất mặt rồi.
Triệu Phỉ Nghiên đầu tiên là kinh ngạc, nhưng sau đó liền cười khách khí: “Đã lâu không gặp, không ngở lại nhìn thấy cậu ở chỗ này.”
Lăng Húc bắt lấy tay Thiên Thiên, nói: “Tôi đón con trai.”
Triệu Phỉ Nghiên nhìn Thiên Thiên, có chút kinh ngạc, “Cậu kết hôn cũng rất sớm đó, con trai đã lớn như vậy rồi.”
Lăng Húc cười gượng hai tiếng.
Quan An Dung ở trong ngực Triệu Phỉ Nghiên, cảm thấy bị vắng vẻ uất ức mà hô: “Mẹ.”
Triệu Phỉ Nghiên vội vàng cúi đầu dỗ dành nó.
Lăng Húc cảm thấy xấu hổ, tuy nói cậu và Triệu Phỉ Nghiên xem như rất quen, nhưng đối mặt với Triệu Phỉ Nghiên hai mươi bảy tuổi thành thục, cùng với Triệu Phỉ Nghiên xinh đẹp có vài phần yếu ớt giống tiểu công chúa vườn trường thì thủy chung không giống nhau. Cậu do dự một chút mới nói: “Đứa bé đánh nhau, không có chuyện gì chứ?”
Thật ra vừa mới đầu Triệu Phỉ Nghiên có chút không vui, nhưng trước mặt Lăng Húc, ít nhất cũng sẽ đủ khách sáo, cô mỉm cười nói: “Con nít cãi nhau là chuyện thực bình thường, không cần quản bọn nó.” Nhưng sau đó cô liền nói với Quan An Dung: “Về sau không được đánh nhau với bạn, nghe chưa?”
Quan An Dung nhìn về phía Thiên Thiên.
Thiên Thiên liếc cậu một cái liền dời tầm mắt đi chỗ khác.
Triệu Phỉ Nghiên và Lăng Húc mỗi người dắt một đứa trẻ đi ra ngoài nhà trẻ.
Ở trên đường, Triệu Phỉ Nghiên hỏi: “Mấy năm nay cậu thế nào? Mọi người vẫn luôn không có tin tức của cậu.”
Lăng Húc hàm hồ đáp: “Cũng cứ vậy thôi.”
Lúc ấy cha mẹ Lăng Húc đột nhiên ly hôn, cậu theo mẹ đi xa, việc này dường như ai ở trong lớp cũng biết, Triệu Phỉ Nghiên cũng biết, ngại hỏi thẳng nên cô chỉ đứt quãng trò chuyện mấy năm nay sinh hoạt với cậu.
Trong óc Lăng Húc trống rỗng, lại không thể nói tình huống của mình với Triệu Phỉ Nghiên nên vẫn luôn ừ ừ à à mà đáp lời, trên thực tế cái gì cũng chưa nói.
Đại khái Triệu Phỉ Nghiên cũng nhìn ra cậu sống không được tốt cho lắm, thấy cậu không chịu nói liền không truy vấn nữa, lúc đi đến cửa nhà trẻ nói với cậu: “Đúng rồi, cuối tuần lớp chúng ta có buổi gặp mặt, cậubiết không?”
Lăng Húc ngẩn ra, lắc lắc đầu.
Triệu Phỉ Nghiên nói: “Đến lúc đó cậu cũng tới đi, thật lâu rồi mọi người không gặp cậu, khi đó cậu đi đột ngột như vậy, mọi người đều rất nhớ cậu.”
Lăng Húc nghe vậy cười cười không nói chuyện.
Triệu Phỉ Nghiên để lại số điện thoại di động của mình, sau đó nói với cậu: “Chồng tớ còn chờ chúng tớ, đi trước đây.”
Lăng Húc dắt tay Thiên Thiên, đứng tại chỗ nói một tiếng: “Bye—— ”
Quan An Dung bị Triệu Phỉ Nghiên dắt rời đi, dọc theo đường đi còn không ngừng quay đầu lại nhìn bên này, cho đến khi bị mẹ nó nhét vào chiếc xe Audi dừng ven đường.
Lăng Húc thấy được người đàn ông ngồi ở ghế điều khiển, một người đàn ông thực phổ thông, nhìn qua khoảng ba mươi tuổi, hơi có chút béo phì.
Cậu đột nhiên có chút phiền muộn, phiền muộn nói không nên lời.
“Aiz, ” Lăng Húc thở dài ngồi xổm ở trên mặt đất, hai tay bới tóc lung tung một chút, ngẩng đầu lên thấy Thiên Thiên đang nhìn mình.
Lăng Húc nhìn Thiên Thiên nói: “Có cảm thấy chúng ta có chút dọa người không?”
Thiên Thiên lắc lắc đầu.
Hai tay Lăng Húc chống mặt, hỏi nó: “Ngại ba nghèo không?”
Thiên Thiên vẫn lắc đầu.
Lăng Húc nói: “Ngại cũng không có cách nào, ai bảo con là con của ba chứ? Không phải có câu ba không chê con xấu, con cũng không thể ngại ba nghèo sao? Ba không chê con xấu, con cũng chấp nhận một chút đi.”
Thiên Thiên trầm mặc một hồi, gật gật đầu.
Không nghĩ vết thương trên trán Quan An Dung rõ ràng như vậy, chỗ khuỷu tay Thiên Thiên, giờ Lăng Húc ngồi xổm xuống có thể thấy rõ ràng, trừ khuỷu tay, đầu gối cũng có chút trầy da.
Lăng Húc nói với nó: “Đau không? Ba cõng con đi.”
Nói xong, cậu ngồi xổm xuống, đưa lưng về phía Thiên Thiên, vỗ phía sau lưng mình một chút.
Thiên Thiên ghé vào trên lưng của cậu, vươn tay ôm lấy cổ cậu.
Lăng Húc cũng nó đứng lên, chậm rãi đi về phía trước, vừa đi vừa nói: “Đánh nhau thì cũng được, nhưng đừng đánh quá ác, con đánh người ta thành ngốc hoặc đánh đến tàn phế, ba đền không nổi cũng chỉ có thể thay con đi ngồi tù. Về sau ba đi ngồi tù rồi sẽ không có ai đưa con đi học, buổi tối cũng không ai ngủ với con. Một người dám đi ngủ sao?”
Thiên Thiên thấp giọng nói: “Rất tốt.”
Lăng Húc đáp: “Đúng vậy, tối như vậy, ba phải ôm con mới ngủ được, một mình con ngủ như thế nào? Cho nên ba nhất định không thể ngồi tù, con cũng xuống tay nhẹ chút, chọn chỗ thịt nhiều mà đánh, biết không?”
“Chỗ nào thịt nhiều?” Thiên Thiên hỏi.
“Mông này.” Cậu vừa nói vừa nhéo mông Thiên Thiên một chút, “Con xem, thật co dãn.”
Thiên Thiên an tĩnh mà dán cằm trên vai cậu.
Lăng Húc dùng cổ cọ mái tóc mềm mại của Thiên Thiên một chút, nói: “Muốn ăn cái gì? Ba mang con đi ăn.”
Cậu từ tiệm bánh ngọt đến, mẻ bánh cuối cùng ngày hôm nay đã đưa vào lò nướng, cậu chỉ cần về trước khi tiệm bánh ngọt đóng cửa là được.
Nhưng Thiên Thiên tựa vào vai cậu, không nói gì.
Lăng Húc đi về phía trước một hồi, nhìn thấy ven đường có một quán lẩu mới mở, nhất thời cảm thấy mình đã đói bụng.
“Ăn lẩu không?” cậu hỏi Thiên Thiên.
Thiên Thiên gục gục đầu nhỏ, xem như đồng ý.
Lăng Húc cõng nó đang muốn bước về phía phố đối diện thì lại đột nhiên ngừng lại, “Từ từ, ” cậu nói, lấy ra một bàn tay sờ sờ túi quần của mình, bên trong chỉ có một trăm đồng.
Cậu thay đổi một bàn tay, tiếp tục tìm túi áo.
Thiên Thiên ngẩng đầu lên, hỏi: “Ăn lẩu không?”
“Chờ một chút, ” Lăng Húc sờ xong túi áo không có tìm được tiền, do dự mà móc di động ra, gọi điện thoại cho Lăng Dịch.
Điện thoại vang lên vài tiếng mới chuyển được, Lăng Húc nghe giọng nói trầm thấp của Lăng Dịch truyền tới, “Chuyện gì?”
Trong nháy mắt nhưng trở lại thời trung học, Lăng Húc hỏi: “Anh, mời em ăn lẩu đi?”
Lăng Dịch trầm mặc một chút, dường như đang hỏi bí thư hành trình tiếp theo, sau đó mới nói với Lăng Húc: “Em ở chỗ nào?”
Lăng Húc nói: “Gần tiệm bánh.”
Lăng Dịch nói với cậu: “Chỗ của anh còn chút việc, phải nửa giờ nữa mới xử lý xong, em tới công ty của anh đi.”
Lăng Húc hỏi anh: “Làm thế nào đi qua?”
Lăng Dịch nói: “Gọi xe, ” sau đó lập tức bổ sung một câu, “Lại đây anh trả tiền xe cho.”
Lúc này Lăng Húc mới vui vẻ mà đáp: “Được!”