Bảo Bối, Con Là Ai?

Chương 30: Chương 30




CHƯƠNG 30

Edit: Đầm♥Cơ

Buổi chiều trở về, Lăng Dịch cùng Lăng Húc ngồi ở ban công nói chuyện.

Lăng Dịch hỏi cậu: “Tiễn mẹ em rồi?”

Lăng Húc ngậm thuốc gật gật đầu.

Bởi vì trong nhà có trẻ con, hai anh em hút thuốc đều đến ban công. Nhưng may mắn nghiện thuốc lá không nặng, chỉ mỗi khi Lăng Húc nhìn thấy Lăng Dịch đi ra hút thuốc mới có chút tâm ngứa, nhịn không được đi theo cọ một điếu.

Bây giờ cậu ngồi xổm trên ghế ngoài ban công, vừa nói chuyện với Lăng Dịch, vừa chậm rãi hưởng thụ điếu thuốc.

“Thế nào?” Lăng Dịch hỏi cậu tiếp.

Lăng Húc lắc đầu, “Không thế nào, tùy bà ấy đi, dù sao em không xen vào.”

Nói là nói như vậy, Lăng Dịch biết Lăng Húc vẫn sẽ lo lắng, anh nói: “Có gì cần anh giúp thì cứ nói.”

Lăng Húc đáp: “Biết.”

Buổi tối Lăng Dịch ăn xong cơm chiều nói muốn đi ra ngoài một chuyến.

Lăng Húc rất kỳ quái, đuổi theo anh hỏi: “Đã trễ thế này còn đi đâu?”

Lăng Dịch đứng ở cửa đổi giày, dừng lại nói: “Đi cùng uống rượu với bạn.”

Lăng Húc hỏi: “Dạ dày của anh còn chưa tốt hẳn không phải sao?”

Lăng Dịch nhìn cậu, thở dài một hơi: “Em muốn đi cùng sao?”

Lăng Húc cười một chút, cậu quả thật có chút muốn đi cùng.

Lăng Dịch nói: “Em đi Thiên Thiên làm thế nào? Mang Thiên Thiên đi quán bar sao?”

Lăng Húc nghe anh nói như vậy liền biết đêm nay không có khả năng đi theo, có chút thất vọng, phất phất tay với Lăng Dịch: “Đi sớm về sớm.”

Lăng Dịch khoát tay chặn lại, “Đi đây.”

Anh hẹn Phan Văn Thiệu đi ra gặp mặt. Buổi chiều anh về còn chưa liên lạc với Phan Văn Thiệu, Phan Văn Thiệu đã gọi tới hai cuộc điện thoại, đuổi theo gọi anh buổi tối đi ra ngoài uống rượu.

Anh biết lòng hiếu kỳ của Phan Văn Thiệu đã bùng nổ, sắp áp không được.

Rất nhiều lời Lăng Dịch không có cách nào nói với người khác. Từ nhỏ anh chính là người nội liễm, khi còn bé anh từng nghe dì trộm nói với ba anh, cảm thấy anh thâm trầm, khi đó anh mới lên cấp hai.

Khả năng dù có mẹ kế, nhưng Lăng Dịch vẫn định nghĩa mình là đứa bé trong gia đình mồ côi mẹ như cũ, so với bạn bè cùng tuổi anh càng trưởng thành sớm, cũng càng mẫn cảm.

Điểm này thật ra Thiên Thiên có chút giống anh. Tuy rằng không rõ vì cái gì cho rằng Thiên Thiên lớn lên giống anh, nhưng Lăng Dịch vẫn cảm thấy tính cách Thiên Thiên thực giống anh khi còn bé nhau. Cảnh này khiến anh nhịn không được muốn yêu thương Thiên Thiên nhiều hơn một ít, đồng thời tình cảm đối với Thiên Thiên cũng càng thêm phức tạp.

Mà Phan Văn Thiệu đại khái là người duy nhất có thể để anh bớt một ít cố kỵ nói ra tâm sự của mình, những bí mật dưới đáy lòng khó có thể nói ra.

Bọn họ không có đi gay bar.

Phan Văn Thiệu không để ý, còn Lăng Dịch thì không muốn đi. Bây giờ sự nghiệp của anh càng ngày càng tốt, thường thường xuất hiện trên báo chí tạp chí, thậm chí là tin tức TV bản địa, anh không muốn cho người khác cơ hội để chỉ trỏ anh.

Nơi bọn họ gặp mặt là quán bar địa phương, Phan Văn Thiệu cũng coi như là nửa ông chủ, vào một phòng nhỏ, hai người thanh thanh tĩnh tĩnh.

Phan Văn Thiệu thực hào phóng, vừa thấy được Lăng Dịch liền nói hôm nay y mời khách, thuận tay giúp anh nâng cốc rót rượu.

Lăng Dịch nói: “Sao nào? Vội vã bức tôi say rượu phun chân ngôn?”

Phan Văn Thiệu với tay đắp lên bả vai anh, “Tại sao Lăng Húc lại trở về ? không phải cậu ta đã nói không bao giờ muốn gặp cậu sao?”

Biểu cảm của Lăng Dịch nháy mắt có chút ảm đạm, bưng ly rượu lên nhấp một hơi, nói: “Em ấy không nhớ rõ.”

“Không nhớ rõ ?” vẻ mặt Phan Văn Thiệu hồ nghi, “Có ý gì?”

Lăng Dịch giơ cánh tay lên đẩy tay y ra, “Cách xa tôi một chút, mùi nước hoa của cậu rất nặng.”

Phan Văn Thiệu là một người thực kỳ lạ, y thích đồ màu hồng nhạt, hành vi cử chỉ luôn có chút đàn bà, nhưng khi lên giường với người ta lại chưa bao giờ đồng ý ở mặt dưới, là 1 từ đầu đến đuôi.

Nghe Lăng Dịch ghét bỏ mùi nước hoa của mình, Phan Văn Thiệu lập tức kéo ra khoảng cách với anh: “Đừng quan tâm cái này, cậu nói cho tôi biết sao cậu ta lại không nhớ rõ ?”

Đầu tiên, Lăng Dịch uống một ngụm rượu, sau đó châm cho mình một điếu thuốc, cuối cùng thở dài một hơi: “Chuyện sau cấp hai toàn bộ không nhớ rõ, con của em ấy do ai sinh cũng không biết.”

Phan Văn Thiệu khoa trương che miệng lại, “Hí kịch như vậy?”

Lăng Dịch không đáp lại những lời này của y.

Ngược lại Phan Văn Thiệu suy nghĩ trong chốc lát, đột nhiên dịch đi qua ôm lấy bả vai Lăng Dịch, hô: “Thao! Lăng Dịch, cơ hội!”

Lăng Dịch cười lạnh một tiếng, “Cơ hội gì?”

Phan Văn Thiệu nói: “Cậu ấy không nhớ rõ, nói vậy cậu ấy không còn hận cậu, cậu nắm chắc cơ hội thu phục cậu ấy nha.”

Lăng Dịch không nói gì, anh tựa vào ghế sô pha đằng sau, trầm mặc hút thuốc. Đương nhiên anh hiểu được cơ hội Phan Văn Thiệu nói là có ý gì, nhưng anh không dám khẳng định đây có thật là một cơ hội với anh hay không.

Thậm chí đến bây giờ, anh cũng không biết có nên cảm thấy hối hận vì chuyện sáu năm trước đã làm hay không nữa. Thật ra anh nói dối Lăng Húc, sáu năm trước Lăng Húc trở về, bọn họ đã gặp mặt.

Năm cấp ba kia, Lăng Húc theo mẹ cậu dọn đi, sau này hai người vẫn luôn liên lạc.

Vừa mới đầu tâm tình Lăng Húc rất u ám, dường như từ sáng tới tối đều phải gọi điện thoại cho Lăng Dịch, sau này cậu nói cho Lăng Dịch cậu quyết định không tham thi đại học, cậu muốn đi tham gia quân ngũ, sau này mới chậm rãi ít liên hệ.

Đối với chuyện Lăng Húc đi lính, ngay từ đầu Lăng Dịch cũng khuyên can, nhưng khi đó Lăng Húc và cha mẹ của cậu đối đầu, không đi không được, cuối cùng ai cũng không có thể khuyên nhủ, cậu đi nghĩa vụ quân sự.

Hai năm nghĩa vụ quân sự, Lăng Húc thăng lên làm sĩ quan tiếp tục ở trong bộ đội. Trong lúc này bọn họ liên lạc càng ngày càng ít, bởi vì Lăng Húc không có di động, trừ lúc Lăng Húc chủ động gọi điện thoại cho Lăng Dịch, Lăng Dịch căn bản không có biện pháp liên lạc với cậu.

Sau này có một ngày Lăng Dịch gọi điện thoại đến bộ đội, nói cho Lăng Húc: bệnh tình của ba nguy kịch.

Đến bây giờ Lăng Dịch còn nhớ rõ lúc gặp lại Lăng Húc.

Lăng Húc đen gầy, cả người có vẻ cao ngất, cậu mang theo hành lý xuất hiện trước mặt Lăng Dịch, nhẹ nhàng hô một tiếng: “Anh.”

Nhưng tiếng anh này Lăng Dịch nghe có vẻ khắc chế mà làm bất hòa, khiến Lăng Dịch đột nhiên ý thức được, người em trai anh cho rằng sẽ vĩnh viễn không lớn lên rốt cuộc đã trưởng thành.

Lúc ấy Lăng Dịch đứng tại chỗ không hề động, vẫn là Lăng Húc tiến lên ôm chầm anh một chút, nói: “Anh, em rất nhớ anh.”

Rất nhớ?

Tình cảm sâu đậm của Lăng Dịch đối với Lăng Húc làm sao có thể chỉ dùng hai từ rất nhớ là có thể tổng kết?

Anh thích Lăng Húc, bản thân anh không nhớ rõ tình cảm này rốt cuộc bắt đầu nảy mầm từ lúc nào. Lăng Dịch là một người có tính cách hơi lãnh đạm, dì gả lại đây nhiều năm như vậy, với anh mà nói thủy chung là dì, mà không phải mẹ. Anh tương đối phong bế tình cảm của mình, chưa bao giờ dễ dàng động chân tình với một người.

Nhưng cố tình lại có một người như vậy, một khi động chân tình, mới phát hiện vô luận làm thế nào cũng khó mà thu hồi.

Có đôi khi yên lặng chờ đợi lại quên mất bản thân rốt cuộc muốn kết quả gì, anh đã không rõ ràng lắm.

Lúc ấy Lăng Húc ôm anh nói nhớ anh, anh cũng chậm rãi giơ tay lên sờ đầu Lăng Húc một chút, nói: “Trưởng thành.”

Lăng Dịch tốt nghiệp đại học không đi ra ngoài làm việc, mà là trở về giúp ba xử lý chuyện làm ăn ở Duyệt Cấu. Mấy năm nay thân thể ba vẫn luôn không tốt, từ từ chuyển giao toàn bộ Duyệt Cấu cho Lăng Dịch, mắt thấy Duyệt Cấu càng phát triển càng tốt.

Năm Lăng Húc trở về, Lăng Dịch đang nói chuyện làm ăn với ông chủ nhà đất, muốn thuê mảnh đất lớn ở trung tâm thành phố xây siêu thị đầu tiên của Duyệt Cấu lấy buôn bán nhập khẩu thực phẩm làm chủ.

Mà lúc ấy ba bởi vì thân thể càng ngày càng kém, đã tiến vào bệnh viện, có hộ sỹ chuyên môn chăm sóc.

Lăng Dịch mang Lăng Húc đi bệnh viện thăm ba.

Anh sợ hãi cảm xúc của ba quá kích động, cố ý đi vào trước ở bên giường thấp giọng nói: “Ba, có người đến thăm ba.”

Khi đó ba đã nói liên tục đã cảm thấy cố sức, ông mở to mắt nhìn Lăng Dịch.

Lăng Dịch nói tiếp: “Ba đừng kích động, bất kể là tức giận hay vui vẻ, cũng nhìn thoáng một chút có được không?”

Nháy mắt kia, Lăng Dịch rõ ràng nhìn thấy đồng tử của ba phóng đại, anh cảm thấy ba đã đoán được là ai tới, nhưng anh vẫn nói trước cho ông: “Tiểu Húc trở về thăm ba.”

Hô hấp của ba biến thành dồn dập.

Lăng Dịch trấn an vỗ vỗ tay ông mới đi ra ngoài gọi Lăng Húc tiến vào.

Bước chân Lăng Húc có chút khiếp đảm, cậu sợ hãi, sợ hãi ba sẽ chỉ vào cậu nói cậu lăn, sợ đến lúc này ba còn không chịu gặp cậu.

Lăng Dịch nhẹ giọng nói với cậu: “Không có việc gì, vào đi thôi.”

Lúc này Lăng Húc mới chậm rãi đi vào.

“Ba, ” lúc cậu đứng ở bên giường, cậu hô như vậy.

Ba ở trên giường suy yếu nhìn cậu, hốc mắt đỏ.

Kế tiếp cái gì Lăng Húc cũng không nói, bởi vì cậu không biết mình nên nói gì, cậu vươn tay nắm chặt tay ba, qua một hồi lâu, cảm giác bàn tay ba truyền đền lực đạo mỏng manh, dường như đang nắm lấy tay cậu.

Từ phòng bệnh đi ra, Lăng Húc ức chế không được mà bật khóc.

Cậu nhìn thấy Lăng Dịch đi ra cảm thấy thực ngại ngùng, giơ cánh tay lên lau nước mắt một chút, nói: “Em không ngờ ba sẽ bị bệnh nặng đến như vậy.”

Tay Lăng Dịch đặt ở trên vai cậu, “Thân thể của ba hai năm nay vẫn luôn không tốt, em có thể trở về anh tin tưởng ông ấy thật vui vẻ.”

Lăng Húc nhìn anh, gật gật đầu.

Buổi tối, Lăng Húc theo Lăng Dịch về ngôi nhà anh sống một mình hiện giờ.

“Chuyển nhà ?” Lăng Húc đánh giá nhà mới này.

Lăng Dịch rót cho cậu chén nước, “Không tất yếu ở nơi trước kia, làm ba thương tâm.”

Lăng Húc lên tiếng, âm thầm cảm thấy khổ sở. Khi đó theo mẹ chuyển nhà đi vội vàng, chỉ thu dọnmột ít quần áo bước đi, nhưng còn rất nhiều thứ có ý nghĩ kỷ niệm với cậu không thể mang đi, bây giờ đại khái sẽ không thấy được.

Buổi tối, Lăng Dịch và Lăng Húc ngồi nói chuyện phiếm bên trong phòng khách.

Phần lớn là Lăng Húc nói, Lăng Dịch lẳng lặng nghe. Cậu nói rất nhiều về sinh hoạt quân ngũ mấy năm nay, Lăng Dịch có thể nghe ra, cậu chịu không ít tôi luyện.

“Lúc vừa mới dọn đi theo mẹ, ” Lăng Húc nói, “Ngày ngày đều rất khó chịu, cảm thấy hận bọn họ, thậm chí muốn giết người đàn ông kia. Bây giờ nghĩ lại cảm thấy rất ngốc, cũng may mắn khi đó kiên quyết đi, không cần tiếp tục miên man suy nghĩ.”

Lăng Dịch nói: “Khi đó em còn nhỏ.”

Lăng Húc cúi đầu cười cười, “Thật ra cũng không nhỏ, đã cấp ba rồi, chỉ có anh cứ cảm thấy em còn nhỏ.”

Lăng Dịch đáp: “Bây giờ không có, trưởng thành cả người nhìn không giống. Có chút tiếc nuối, em lớn lên ở nơi ta không thể trông thấy.”

Lăng Húc nghe anh nói như vậy, ngẩng đầu nhìn anh, lời này của Lăng Dịch có chút ái muội, cũng chứa tình cảm rất sâu, Lăng Húc không khỏi hô: “Anh…”

Lại hàn huyên trong chốc lát, Lăng Dịch nói với cậu: “Đi nghỉ ngơi đi, hôm nay trễ rồi, ngày mai mời em ăn cơm đón gió cho em.”

“Ừ, ” Lăng Húc gật gật đầu.

Ngày hôm sau, Lăng Húc vẫn đi bệnh viện thăm ba, ngồi cùng ông nửa ngày. Buổi chiều một người không có việc gì đi dạo trên phố, thậm chí cậu đặc biệt đi vào một siêu thị Duyệt Cấu quy mô khá lớn trong nội thành, cảm thán bản lĩnh buôn bán của Lăng Dịch.

Lúc sắp ăn cơm, Lăng Dịch gọi điện thoại cho cậu sau đó lái xe tới đón cậu.

Lúc này đúng giờ tan tầm, Lăng Dịch lái xe trên đường nội thành có chút ùn tắt, anh thả chậm tốc độ xe, hỏi Lăng Húc: “Đi gặp bạn học sao?”

Lăng Húc lắc lắc đầu, “Không tính toán đi gặp bọn họ.”

“Sao vậy?” Lăng Dịch nhìn cậu.

Lăng Húc lại nhìn chăm chú vào hàng dài ô tô sắp xếp phía trước, nói: “Cảm thấy không có gì để nói, tất cả mọi người đi đọc đại học, chỉ có mình em đi bộ đội tham gia quân ngũ.”

Trầm mặc một khắc, Lăng Dịch hỏi cậu: “Hối hận ?”

Lăng Húc lắc lắc đầu, “Đương nhiên không hối hận, chỉ có chút sợ hãi thôi.”

Lăng Dịch nhìn mặt nghiêng của Lăng Húc, bây giờ cậu nhìn an tĩnh mà bình thản, đã không có nhanh nhẹn như trước kia. Thời gian trôi qua ảnh hưởng đến tính cách của một người thật sự lớn đến đáng sợ.

“Em thật sự thay đổi rất nhiều, ” Lăng Dịch lại nói một lần nữa.

Lăng Húc xoay đầu lại nhìn anh, “Người luôn phải lớn lên.”

Lái xe qua một con phố, rồi lại dừng lại ở đầu một con phố.

Lăng Dịch đạp phanh xe, chú ý thấy Lăng Húc đang nhìn ven đường ngoài cửa sổ, nơi đó có hai người đàn ông đang chờ xe taxi, thời gian này rất khó tìm được xe trống, cho nên bọn họ đợi thời gian không ngắn, hành vi cử chỉ đứng ở ven đường có chút thân mật khác thường.

Chỉ cần nhìn liếc mắt một cái Lăng Dịch liền dám khẳng định quan hệ của hai người không bình thường, anh thấy Lăng Húc còn luôn nhìn bọn họ, nói: “Đồng tính luyến ái.”

“Hả?” Lăng Húc có vẻ hơi kinh ngạc, ý thức được Lăng Dịch phát hiện mình đang nhìn chằm chằm hai người kia, cười một chút nói, “Có thể, nhìn thật khó tiếp thu, hai người đàn ông.”

Cái gì Lăng Dịch cũng không nói, anh tạm dừng trong chốc lát, đốt một điếu thuốc cho mình.

Dòng xe phía trước đã bắt đầu chậm rãi di động, cho đến khi Lăng Húc nhắc nhở anh có thể đi rồi, anh mới khỏi động xe.

Buổi tối hai người đều uống rượu.

Đã lâu Lăng Dịch không cùng uống rượu với Lăng Húc, trước kia tửu lượng của Lăng Húc không ra làm sao, hai chai bia đã có thể làm cậu say chuếnh choáng, mà bây giờ Lăng Dịch đã không xác định được Lăng Húc có thể uống bao nhiêu.

Càng về sau, chính Lăng Dịch cũng có chút say.

Về đến nhà, anh ngồi ở trên ghế sa lông lười biếng không muốn nhúc nhích, ngửa đầu tựa vào ghế sô pha, đốt điếu thuốc cho mình.

Lăng Húc cũng uống không ít, vừa về tới nhà liền lui ở ghế sa lon đơn bên cạnh không muốn nhúc nhích.

Lăng Dịch hút xong một điếu thuốc, quay đầu nhìn thấy Lăng Húc vẫn không nhúc nhích, vì thế đứng lên đi đến sau lưng sô pha, hai tay chống trên lưng ghế sô pha cúi đầu nói với cậu: “Đi tắm rửa.”

Lăng Húc ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt có chút vô pháp tập trung.

Lăng Dịch cứ như vậy cúi đầu nhìn thẳng cậu, nhìn thấy cánh môi hồng nhuận ướt át của cậu , qua một hồi lâu, khom lưng xuống chậm rãi hôn lên.

Nụ hôn này chỉ là chạm vào môi, Lăng Dịch từ hoảng hốt tỉnh táo rời khỏi môi Lăng Húc, giống như chuyện gì cũng không xảy ra mà vỗ vỗ mặt của cậu: “Tắm rửa.”

Lăng Húc sửng sốt vài giây sau mới đáp: “A, được.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.