Bảo Bối, Con Là Ai?

Chương 47: Chương 47




CHƯƠNG 47

Edit: Đầm♥Cơ

Có thể không chút khách khí mà nói, đây là nụ hôn đầu tiên của Lăng Húc, được rồi, trong phạm vi ký ức của cậu.

Có lẽ trong đó có rượu phát huy tác dụng, cậu đi đứng như nhũn ra, cảm giác được Lăng Dịch vươn tay nâng mông cậu cậu mới không ngã xuống.

Hôn môi tốt đẹp như khiến đầu óc cậu bay ra vô số bong bóng màu sắc rực rỡ, cậu bắt đầu khát cầu càng nhiều, phát huy kỹ xảo thân thiếu bần cùng đến đáng thương trong trí nhớ, bắt đầu hôn lung tung lên mặt Lăng Dịch. Cậu cắn cằm Lăng Dịch, vươn tay lôi kéo quần áo của anh.

Lăng Dịch lại cảm thấy nơi này không phải nơi thích hợp, bởi vì có lẽ Thiên Thiên còn chưa ngủ, dưới thân là bàn cũng chưa hẳn vững chắc.

“Lăng Húc, Lăng Húc, ” Lăng Dịch vừa nhỏ giọng hô tên của cậu, vừa vươn tay bắt lấy cổ áo cậu muốn kéo cậu ra.

Nhưng Lăng Húc lại không thuận theo, có chút không kiên nhẫn nói: “Đừng dong dài!” Sau đó muốn đẩy ngã Lăng Dịch lên bàn.

May mắn hai tay Lăng Dịch chống ở trên mặt bàn, anh nhìn Lăng Húc có chút không khống chế được, bất đắc dĩ đành phải ôm cổ Lăng Húc đứng lên, tha cậu vào trong phòng.

Lăng Húc còn giãy dụa, kêu: “Buông!”

Lăng Dịch vội vàng che miệng của cậu: “Đánh thức Thiên Thiên giờ!”

Nửa tha nửa ôm mang Lăng Húc trở về phòng, Lăng Dịch vừa mới khóa cửa thì đã bị Lăng Húc mạnh mẽ ấn lên giường.

Lăng Húc vì muốn áp chế Lăng Dịch ở trên giường mà nhấc chân khóa ngồi ở trên người anh, tay phải nắm cằm của anh, nói: “Lăng Dịch, anh nhìn em này.”

Lăng Dịch có chút bất đắc dĩ, ngửa đầu nhìn cậu.

Lăng Húc hỏi: “Anh nói anh có thích em không?”

Lăng Dịch không nói gì.

Lăng Húc giơ tay trái lên, làm bộ muốn đánh anh, “Anh liền yêu ôm lấy ta ngoạn, đối xử tối với em rồi lại không để ý tới em!”

Lăng Dịch nhìn thoáng qua cái tay cậu nâng lên, ánh mắt có chút sắc bén.

Lăng Húc lập tức mềm nhũn, rũ tay xuống cong thắt lưng cọ mặt lên người Lăng Dịch, “Anh, đừng như vậy, anh đi chơi với bọn họ luôn không mang theo em.”

Lăng Dịch cảm thấy ký ức của cậu đại khái đã hỗn loạn, giơ tay lên vuốt tóc của cậu, Lăng Dịch nói: “Em uống say, chờ em tỉnh táo rồi nói sau.”

Lăng Húc say thành dạng này, Lăng Dịch không cho là mình còn cần truy vấn tiếp, anh sợ hãi bây giờ Lăng Húc nói nhiều hơn nữa, ngày mai tỉnh dậy cái gì cũng không nhớ rõ, sau đó trốn thoát khỏi anh.

Lăng Dịch nghĩ chính mình hẳn là bị vây trong trạng thái rắn cắn một lần.

Lăng Húc ngẩng đầu nhìn Lăng Dịch: “Em không say, em biết em muốn làm cái gì.”

Lăng Dịch nắm bắt mặt của cậu, “Vậy em muốn làm cái gì?”

Lăng Húc để sát vào bên tai anh, dùng khí âm nói: “Cưỡng gian anh.”

Lăng Dịch tĩnh vài giây, đột nhiên dùng sức bắt lấy cánh tay Lăng Húc xoay người đặt cậu ở dưới thân, không tiếp tục vô nghĩa với cậu mà kéo quần áo của cậu lên, hôn môi ngực cậu.

Lăng Húc phát ra tiếng hừ nhẹ khó nhịn, ngón tay cắm vào trong tóc Lăng Dịch.

Lăng Dịch hôn trượt xuống, đứng ở bụng cậu, ánh mắt hơi dừng lại ở nơi đang xao động giữa hai chân cậu, cuối cùng vẫn vùi đầu xuống.

Đời này Lăng Húc chưa từng thử qua kích thích như vậy, ngón tay cậu kéo tóc Lăng Dịch, kéo đến làm Lăng Dịch đau đớn.

Nhưng Lăng Dịch không đình chỉ động tác, chỉ đưa tay nhẹ nhàng vặn bung ngón tay cậu ra, mười ngón giao nhau, tiếp tục dùng miệng lưỡi thư giải dục vọng của cậu. Đối với Lăng Húc mà nói đây là lần đầu, đối với Lăng Dịch mà nói thì làm sao không phải là mới nếm? nhưng từ ý nghĩa nào đó mà nói, đây cũng là thỏa mãn lòng mình.

Nhưng sau khi Lăng Húc phóng thích, cậu dường như là lập tức ngủ say.

Lăng Dịch ngẩng đầu lên, nhìn thấy Lăng Húc há miệng ngủ đến thiên hôn địa ám, chỉ có thể giúp cậu cởi áo cùng quần, kéo chăn qua đắp trên người, sau đó chính mình đứng dậy đi buồng vệ sinh.

Lăng Húc cảm giác ngủ rất say rất ngon, toàn bộ buổi tối ngay cả một giấc mộng cũng không mơ, sáng sớm bị đồng hồ báo thức đánh thức, thậm chí còn cảm thấy giống như đang nửa đêm.

Trán cậu phát đau từng đợt, hiển nhiên là vì cồn tối hôm qua phát huy tác dụng, đầu tiên cậu nhắm mắt sửng sốt trong chốc lát mới nhớ tới hôm nay còn phải đi làm.

Vươn tay sờ soạng di động trên tủ đầu giường, sau đó liền đụng phải ***g ngực rắn chắc của người nằm bên cạnh.

Đây không phải là phòng của cậu, Lăng Húc lập tức thanh tỉnh, tùy theo mà đến là ký ức toàn bộ đêm qua, hình như cậu tỏ tình với Lăng Dịch, không chỉ vậy, cậu còn buộc Lăng Dịch thừa nhận thích cậu, hình như còn nói muốn cưỡng gian Lăng Dịch! Về phần sau đó… Lăng Húc đưa tay che mặt, cảm thấy mình quả thực không mặt mũi gặp người.

Lúc này Lăng Dịch cũng bị đồng hồ báo thức đánh thức, anh vươn tay mở đèn bàn, cúi đầu nhìn thấy Lăng Húc đang che mặt nhìn anh. (Đầm: Che mặt thì sao nhìn được vậy anh ơi :v :v :v)

“Tỉnh?” Không biết có phải là vì mới tỉnh ngủ hay không mà giọng của Lăng Dịch nghe có vẻ thật trầm thấp, anh nói, “Hôm nay em phải đi làm?”

Lăng Húc bắt tay ra khỏi mặt, nâng mắt nhìn anh, hô: “Anh…”

Lăng Dịch hỏi cậu: “Quên ?”

Lăng Húc nghe lầm, cho rằng Lăng Dịch nói mình quên, nhất thời phản ứng có chút kịch liệt, chống người đứng dậy ở trên đỉnh đầu Lăng Dịch hô: “Tại sao anh có thể quên?!”

Cậu thật vất vả mới mượn rượu thêm can đảm cố lấy dũng khí nói những lời kia, Lăng Dịch dám quên!

Một bàn tay của Lăng Dịch nắm chặt bên người lại buông ra, sau đó giơ tay lên sờ mặt Lăng Húc một chút: “Tối hôm qua tắm em cũng chưa tắm đã ngủ, có muốn đi tắm một cái rồi đi làm không?”

Lăng Húc còn hoài nghi nhìn anh: “Anh không quên có phải không?”

Lăng Dịch thở dài một hơi, hỏi cậu: “Em nói chuyện em muốn cưỡng gian anh sao?”

Khí thế của Lăng Húc liền mềm nhũn, cậu dời tầm mắt đi chỗ khác: “Đừng nói nữa.”

Lăng Dịch xoay mặt của cậu lại để cậu nhìn chính mình, “Không phải em nhất định muốn hỏi sao? Nếu em không rời giường thì hôm nay khẳng định sẽ đến muộn.”

Thật ra Lăng Húc còn muốn ở cùng Lăng Dịch trong chốc lát, nhưng cậu không thể đến chậm, trong tiệm dù là bà chủ hay hai thợ bánh đều quan tâm chăm sóc cậu, cậu không thể cứ ném việc của mình cho người khác làm.

Trước khi xuống giường Lăng Húc cảm thấy mình còn phải xác nhận một câu: “Anh không từ chối em đúng không?”

Lăng Dịch lại nói: “Chờ em rảnh chúng ta lại nói.”

Bởi vì một câu kia của Lăng Dịch mà Lăng Húc rối rắm cả ngày.

Lăng Dịch bảo rảnh lại nói, hẳn là không phải để anh có thời gian suy nghĩ làm sao từ chối cậu đi? Nếu muốn từ chối thì sao tối hôm qua lại làm chuyện kia cho cậu, đến bây giờ nhớ tới tư vị kia, Lăng Húc nhịn không được chân có chút như nhũn ra. Nhưng không từ chối thì sao mình đã nói rõ ràng như vậy mà anh không đồng ý ngay, còn treo mình?

Buổi chiều hôm nay, trung tâm huấn luyện rốt cục gọi điện thoại tới, thông báo cho Lăng Húc buổi tối bắt đầu học lại.

Lăng Húc lập tức sửng sốt, “Sao hôm nay lại bắt đầu học lại?”

Cô gái tiếp tân rất kỳ lạ, “Tiên sinh, không phải anh vẫn luôn hối chúng tôi nhanh khôi phục chương trình học sao?”

Lăng Húc không vui, “Nhưng không phải hôm nay a!”

Cô gái tiếp tân không biết làm thế nào cho phải, chỉ có thể đáp: “Vậy anh xem—— ”

“Thôi, ” chương trình học không phải chỉ mở cho mình cậu học, không có khả năng vì mình cậu mà lùi lại thời gian lên lớp, mà cậu cũng sẽ không vì loại lý do này mà chuồn học, chỉ có thể nói, “Tôi biết.”

Cúp điện thoại, chuyện đầu tiên Lăng Húc nhớ tới chính là hôm nay không thể đi đón Thiên Thiên, cậu nhanh chóng gọi điện thoại cho Lăng Dịch nói một tiếng, Lăng Dịch mới sắp xếp lái xe đi đón.

Nhưng trước khi cậu gọi điện thoại qua thì Lăng Dịch đã gọi điện thoại cho cậu.

Nhìn thấy tên Lăng Dịch, trong lòng Lăng Húc có chút rộn ràng, nhưng điện thoại vừa mới kết nối, câu nói đầu tiên của Lăng Dịch liền hất một bồn nước lạnh lên mặt cậu, Lăng Dịch nói anh lâm thời có việc gấp phải đi công tác, đêm nay không quay về.

Lăng Húc ngẩn người, hỏi anh: “Muốn đi công tác vài ngày?”

Lăng Dịch nói với cậu: “Phải xem sự tình có thuận lợi hay không, thuận lợi thì khả năng ngày mốt sẽ về, không thuận lợi thì ở lại nhiều vài ngày.”

Duyệt Cấu dưới tay Lăng Dịch càng làm càng lớn, anh đã không thỏa mãn chỉ hoạt động trong thị trường bản địa, mà bắt đầu từ từ phát triển đến các thành phố lớn trong nước. Chuyến đi công tác lâm thời này là vì giai đoạn đấu thầu quyền sử dụng đất gặp một chút chướng ngại, Lăng Dịch không thể không tự mình đi giải quyết.

Trong lòng Lăng Húc nghĩ chuyện hai người bọn họ còn chưa nói rõ, Lăng Dịch lại đột nhiên muốn đi, như vậy phải chờ đến khi Lăng Dịch trở về, không biết dũng khí mình tích góp từng tí một lâu như vậy có bị chà sạch bách hay không?

Có chút ủ rũ, nhưng lập tức lại nghĩ đến chuyện Thiên Thiên, cậu hỏi Lăng Dịch: “Thiên Thiên làm sao đây?”

Lăng Dịch nói với cậu: “Anh đang định hỏi em chuyện này, bên chỗ em đi học lại chưa?”

“Ừ, ” Lăng Húc nói, “Đêm nay bắt đầu lên lớp, em không có biện pháp đi đón Thiên Thiên.”

Lăng Dịch trầm mặc trong chốc lát, có vẻ đang suy nghĩ cách, anh đi chuyến này nhất định tránh không được có rất nhiều xã giao, mang Thiên Thiên theo thì rất không hiện thực. Suy xét một phút, anh chỉ có thể nói: “Anh để lái xe đi đón Thiên Thiên tan học, em đi học chỉ có thể mang Thiên Thiên theo thôi.”

Không có biện pháp khác, Thiên Thiên đứa bé này không có khả năng giao cho người khác, Lăng Húc nghĩ cũng chỉ có thể như vậy.

Trước khi cúp điện thoại, cậu vẫn nhịn không được dùng giọng điệu mang theo chút dính: “Anh—— ”

Lăng Dịch nhẹ nhàng đáp: “Chờ anh trở vè.”

Lúc anh nói như vậy giọng nói ép xuống rất trầm thấp, cách điện thoại chấn động màng nhĩ Lăng Húc. Sau khi cúp điện thoại Lăng Húc nhịn không được dùng ngón tay ngoáy lỗ tai một chút.

Mang theo Thiên Thiên đi học ngay từ đầu bị thầy giáo lớp huấn luyện phản đối.

Lăng Húc khẩn cầu lần nữa, cam đoan đứa bé sẽ không phát ra âm thanh sẽ không chạy loạn quấy nhiễu lớp học, tất cả mọi người cứ xem như nó không tồn tại.

Đương nhiên cuối cùng thầy giáo không có khả năng đuổi Thiên Thiên ra, miễn cưỡng đồng ý.

Lăng Húc nhìn Thiên Thiên thấp giọng nói: “Nhất định phải ngoan biết không?”

Thiên Thiên cũng thực sợ hãi chính mình liên lụy Lăng Húc bị đuổi ra, khẩn trương gật đầu tỏ vẻ biết.

Khi đi học, lúc đầu Thiên Thiên ngồi trên cái ghế nhỏ bên cạnh Lăng Húc, một câu cũng không nói, thậm chí muốn đi tiểu cũng nghẹn lại, luôn nghẹn đến khi sắp kết thúc buổi học.

Lúc Lăng Húc mang Thiên Thiên đi buồng vệ sinh thì dặn: “Không có việc gì, muốn đi tiểu thì con có thể tự trộm chuồn đi ra.”

Thiên Thiên lại lo lắng, “Thầy sẽ không vui.”

Lăng Húc nhéo cái mũi nhỏ của nó một chút, “Thầy giáo sẽ không để ý nhóc loắt choắt như con, ” sau đó lại cảm thấy đau lòng, ôm nó lên hôn hôn trán của nó.

Đêm hôm đó chương trình học là học làm bánh su kem.

Đang chờ đợi quay thời gian, Lăng Húc ôm Thiên Thiên đùa nó chơi trong chốc lát, đột nhiên nhớ tới một sự kiện, vì thế hỏi thăm dì làm vệ sinh chuyện xảy ra đêm hôm đó ở phòng cách vách.

Dì nói bà chỉ nghe đứt quãng một chút, không dám mở cửa, hình như có người mang theo bạn tới bắt gian.

“Bắt kẻ thông ***?” Lăng Húc rất kinh ngạc, nhớ tới Khang Tân Trạch đêm hôm đó tức đến khó thở, tâm nói chẳng lẽ Khang Tân Trạch đến bắt vợ mình ngoại tình?

Ôm Thiên Thiên chơi trò tay đánh tay trong chốc lát thì lò nướng phát ra tiếng vang. Chờ đợi trong chốc lát, Lăng Húc mang theo Thiên Thiên nhìn bánh su kem vừa mới ra lò.

Bánh tròn tròn, mặt trên là vỏ bánh mềm mại, bên trong bao vây lấy bơ nhẵn nhụi.

Thiên Thiên vươn tay muốn nắm, Lăng Húc liền vội vàng kéo tay nó: “Nóng!”

Hai người nhìn chằm chằm bánh su kem đợi trong chốc lát, cho đến khi nguội đi một chút Lăng Húc mới cầm một cái bánh lên bẻ một nửa cho Thiên Thiên: “Không được ăn rất nhiều, sẽ thành mập mạp.”

Thiên Thiên nghe lời gật đầu, nắm nửa cái bánh su kem bỏ vào miệng.

Bản thân Lăng Húc không vội ăn thử, ngồi xổm xuống hỏi nó: “Ăn ngon không?”

“Ất non, ” Thiên Thiên mơ hồ nói không rõ.

Lăng Húc nghe nó nói ăn ngon liền vui vẻ đứng lên, vươn tay nhéo nhéo mặt của nó: “Dư lại hai cái để ngày mai ăn.”

Buổi tối về đến nhà, Lăng Dịch đương nhiên không ở.

Lúc tắm rửa cho Thiên Thiên, Thiên Thiên hỏi Lăng Húc: “Bác không về sao?”

Lăng Húc muốn đùa nó nên nói: “Bác không trở lại, căn phòng lớn này chính là của chúng ta, không tốt sao?”

Thiên Thiên vươn tay chà xát bong bóng trên người mình, nhưng không giúp được bao nhiêu, nó nghe Lăng Húc nói Lăng Dịch không trở lại liền cúi đầu suy nghĩ một chút, nghĩ tới một lý do phản bác Lăng Húc: “Nhưng phòng sẽ trống ra.”

Lăng Húc nói: “Vậy lại tìm một người nhét cho đầy phòng.”

Thiên Thiên bĩu môi nhìn cậu: “Không cần.”

Lăng Húc cười dùng ngón tay dính đầy bọt tắm quẹt lên mặt nó, “Vẫn muốn bác sao?”

Thiên Thiên gật đầu, “Muốn bác.”

Lăng Húc nói: “Được rồi, về sau sẽ luôn là bác, không có người khác.”

Thiên Thiên dùng sức “Dạ” một tiếng.

Lăng Dịch nói hai ngày nữa mới có thể trở về, nhưng hai ngày trôi qua anh vẫn không có tin tức, xem ra tình huống không quá tốt.

Lăng Húc từng nghĩ gọi điện thoại cho Lăng Dịch, sau đó lại không gọi, bởi vì cậu chưa nghĩ ra muốn nói gì. Trừ hỏi Lăng Dịch lúc nào trở về, cậu muốn hỏi nhất vẫn là câu trả lời ngày đó Lăng Dịch nợ cậu.

Nhưng chuyện quan trọng như vậy cậu không muốn nói qua điện thoại, phải chờ tới lúc Lăng Dịch trở về, hai người mặt đối mặt mà nói.

Trong khoảng thời gian không có Lăng Dịch, Lăng Húc không nỡ gọi Thiên Thiên dậy quá sớm, kết quả đành phải để bí thư cùng lái xe của Lăng Dịch đi đón Thiên Thiên. Lăng Dịch đi công tác, bên người chỉ mang theo Hà Quang Hoa, Dư Mi không đi cùng. Vừa khéo Dư Mi một cô gái sẽ không khiến Thiên Thiên cảm thấy sợ hãi, buổi sáng cô và lái xe cùng lại đây kêu Thiên Thiên rời giường, sau đó đưa nó đi nhà trẻ.

Cuộc sống như thế duy trì gần tới một tuần.

Trước một ngày Lăng Húc được nghỉ, cuối cùng cậu cũng nhận được điện thoại của Lăng Dịch nói ngày mai anh sẽ ngồi máy bay trở về.

Lăng Húc có chút hưng phấn, cậu hỏi Lăng Dịch: “Mọi chuyện đều giải quyết xong rồi sao?”

“Ừ, ” Lăng Dịch nói cho cậu biết, “Đã xử lý tốt.”

“Ngày mai à, ” Lăng Húc nghĩ nghĩ, hỏi, “Anh sẽ gọi anh Trương qua đón anh sao?”

Lăng Dịch đáp: “Anh gọi anh ta mười một giờ đến sân bay đón anh.”

Lăng Húc nói: “Em cùng đi với anh ta đi.”

Lăng Dịch vốn muốn nói không cần vất vả chạy một chuyến, nhưng nghe ngữ khí của Lăng Húc mang theo nhảy nhót, liền không đánh gãy nhiệt tình của cậu: “Em mang theo Thiên Thiên đi, giữa trưa chúng ta cùng đi ăn cơm trưa.”

“Được rồi!” Lăng Húc sung sướng đáp.

Vì chuẩn bị đi đón Lăng Dịch, Lăng Húc đem theo hộp gói bánh Tiramisu đêm nay mới học làm lại, tính toán mang đi sân bay.

“Cho bác ăn sao?” Thiên Thiên đứng ôm mép bàn hỏi.

“Đúng vậy, ” Lăng Húc sờ sờ đầu của nó, “Hôm nay để bác ăn trước, hôm nào ba lại làm cho con một cái có được không?”

Thiên Thiên không hề khúc mắc mà đồng ý.

Ngày hôm sau Lăng Húc mang theo Thiên Thiên đi sân bay đón Lăng Dịch.

Thật ra bọn họ rất may mắn, bởi vì máy bay của Lăng Dịch không bị trễ giờ, bọn họ đứng ở cửa sân bay đợi hơn mười phút liền có thể nhìn thấy hành khách cùng chuyến bay với Lăng Dịch lục tục đi ra ngoài.

Lăng Húc ôm Thiên Thiên ở trước người, nói với nó: “Nhìn thấy bác liền lớn tiếng gọi đi.”

Thiên Thiên gật đầu, tập trung lực chú ý nhìn một đám hành khách đi ra.

Nhưng nó nhìn một hồi lâu cũng không nhìn thấy Lăng Dịch, lại chú ý tới có một cô gái trẻ đi về phía bọn họ.

Ngay từ đầu Thiên Thiên và Lăng Húc đều không để ý cô gái kia, cho đến khi cô gái kia kéo hành lý đi tới trước mặt bọn họ, dùng giọng nói mang theo kinh hỉ hô: “Lăng Húc?”

Cô gái để tóc dài, mang kính râm, ăn mặc thực thời thượng, nhìn ra là gia đình có điều kiện rất không tồi, cô gỡ kính râm xuống, Lăng Húc nhìn thấy cô rất xinh đẹp, vì thế cố gắng nghĩ lại, trong ấn tượng không có quen biết cô gái như vậy.

Cô gái kia chú ý tới biểu cảm của Lăng Húc, cô vốn đang chờ Lăng Húc đáp lại, nhưng nhìn thấy xa cách cùng nghi ngờ trên mặt của Lăng Húc thì liền có chút không vui: “Anh không nhớ em?”

Lăng Húc quả thật không biết cô, lúc nói có chút do dự, bởi vì anh nhớ cô gái này nếu quen biết cậu thì thực có thể là quen biết trong đoạn ký ức cậu mất đi, nhưng mình không thể tỏ vẻ rất lỗ mãng, vì thế có chút chần chờ nói: “Xin hỏi cô là ——? Ngại quá, trước đó tôi gặp chút chuyện ngoài ý muốn, quên vài chuyện.”

“Quên ?” Cô gái trừng lớn mắt để sát vào cậu, “Anh thật quên ? Không nhớ rõ em?”

Lăng Húc vội vàng ngửa thân thể về sau, Thiên Thiên ôm cổ của cậu thấp giọng hô: “Ba, ” nó cũng muốn cách cô gái xa lạ này xa một chút.

Gật gật đầu, Lăng Húc nói với cô: “Tôi thật không nhớ rõ.”

Cô gái lộ ra vẻ mặt mất mát.

Lăng Húc cảm thấy có chút xin lỗi, cậu không dám xác nhận cô gái này từng có quan hệ thế nào với mình, liền nhiều lời một câu: “Ngay cả con của tôi từ đâu ra tôi cũng không nhớ rõ, nếu cô quen tôi thì cô có biết quá khứ của tôi không?”

Cô gái hơi hơi hé miệng, hiển nhiên kinh ngạc tới cực điểm, nhưng cô lại cố gắng khống chế biểu cảm của mình, cuối cùng cắn cắn môi, nói với Lăng Húc: “Em đương nhiên biết, em là mẹ của Thiên Thiên!”

Lăng Húc ngốc, Thiên Thiên ôm cổ Lăng Húc cũng ngốc.

Lúc này một người khác lôi kéo hành lý trong tay, vốn đã sắp đi đến trước mặt bọn họ lại dừng bước sau khi nghe được câu cuối cùng.

Lăng Húc kịp phản ứng lại, chú ý tới Lăng Dịch đứng ở phía sau cô gái không xa, cậu mở miệng hô: “Anh…”

Cô gái kia rất hưng phấn, thậm chí vươn tay bắt lấy tay Lăng Húc nói: “Em đến tìm hai người!”

Lăng Húc theo bản năng tránh ra.

Nói thật cô gái này rất tốt, nếu như lúc cậu vừa mới mất đi ký ức biết mẹ Thiên Thiên là một cô gái xinh đẹp như vậy, nói không chừng liền vui vẻ tiếp nhận, nhưng bây giờ phản ứng đầu tiên của cậu là nhất định sai ở chỗ nào đó rồi.

“Cô có nhầm không?” Lăng Húc hỏi không quá nắm chắc, cậu đột nhiên thực lo lắng Lăng Dịch sẽ xoay người bước đi.

Lăng Dịch không có đi, ánh mắt của anh dừng ở trên người cô gái.

“Đương nhiên không lầm, ” cô gái trẻ tuổi nở nụ cười, mang theo chút ngây thơ của thiếu nữ, “Trên mông Thiên Thiên có một cái nốt ruồi, từ khi sinh ra đã có, không biết bây giờ có lớn hơn không?”

Thiên Thiên mờ mịt nhìn Lăng Húc.

Lăng Húc biết mông Thiên Thiên quả thật có cái nốt ruồi, không biết khi còn bé thế nào, bây giờ càng lớn tuổi lại càng ngày càng không rõ ràng.

Bên này xôn xao hấp dẫn không ít người nhìn qua.

Đi theo bí thư Hà Quang Hoa đi theo sau Lăng Dịch nói với anh: “Ông chủ, có cần để bọn họ đổi nơi nói chuyện khong?”

Lăng Dịch gật gật đầu, sau đó giao hành lý cho Hà Quang Hoa, chính mình tiến lên một bước nói với bọn họ: “Đổi nơi nói chuyện đi, nơi này người đến người đi không quá tiện.”

Cô gái xoay đầu lại nhìn Lăng Dịch, sau đó nhỏ giọng hỏi Lăng Húc: “Người này là?”

Lăng Húc có chút xấu hổ, cậu cũng không biết nên ứng đối với cô gái này thế nào mới tốt, đành phải giải thích: “Anh trai tôi.”

Cô gái gật gật đầu, “A, chính là con trai của cha nuôi anh đúng không?”

Những lời này vừa ra khỏi miệng cô, không hiểu sao trong lòng Lăng Húc lộp bộp một chút, bởi vì đối với Lăng Húc mà nói đây là chuyện thực riêng tư, khẳng định sẽ không tùy tiện nói với người ngoài, mà cô gái này biết, có phải thuyết minh cô đã từng có quan hệ thực thân mật với mình hay không?

Lăng Húc cảm thấy quả thực khó có thể tưởng tượng.

Đồng dạng cho rằng vô pháp tiếp thu còn có Thiên Thiên.

So với từ đầu thân thiết với Lăng Húc, người mẹ đột nhiên nhảy ra này lại có vẻ không mấy để bụng Thiên Thiên. Thiên Thiên không cảm giác được giữa bọn họ có cái gì gọi là tâm linh cảm ứng giữa mẫu tử, nó chỉ cảm thấy thực kháng cự với người xa lạ này.

Dọc theo đường đi, Thiên Thiên đều ôm thật chặt cổ Lăng Húc.

Cho đến khi bọn họ ngồi xuống ở tiệm cà phê trong sân bay, Thiên Thiên vì bất an mà tuột xuống người Lăng Húc, vươn tay muốn Lăng Dịch ôm nó.

Lăng Dịch bế nó lên, để nó ngồi ở trên chân của mình, cúi đầu hỏi nó: “Uống nước trái cây hay là sữa?”

Thiên Thiên nói: “Sữa.”

Lăng Dịch gật gật đầu, nói với Hà Quang Hoa: “Gọi cho Thiên Thiên một ly sữa.”

Cô gái trẻ tuổi tự xưng là mẹ của Thiên Thiên lúc này mới đặt lực chú ý ở trên người Thiên Thiên, cô cười với nó: “Muốn mẹ ôm con một cái không?”

Thiên Thiên không nói gì, nó chỉ quay đầu ôm chặt lấy Lăng Dịch, giống như sợ hãi buông lỏng tay sẽ bị người mang đi vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.