Bảo Bối, Con Là Ai?

Chương 58: Chương 58




CHƯƠNG 58

Edit: Đầm♥Cơ

Hai ngày gần đây Lăng Húc cảm thấy tiệm bánh có vẻ làm ăn được hơn một chút.

Bởi vì cupcake, pudding ở trong bánh ngọt nhỏ trong tiệm luôn bán thực nhanh, thường thường bán xong trước khi buổi chiều bọn họ tan tầm.

Bánh ngọt tinh xảo đó phần lớn là Lăng Húc làm, bởi vì tay phải Lưu Đồng có chút bị phỏng, không có thể làm mấy việc yêu cầu sự tỉ mỉ.

Cupcake và pudding của Mễ Tô Trang Viên có hương vị thực có tiếng, lúc Lăng Húc không hề biết đã từ từ truyền đi ra ngoài, địa chỉ này hơi hẻo lánh, cửa tiệm cũng không lớn đột nhiên có chút danh khí trong thành phố này.

Tư vị ngọt ngào cộng thêm vẻ ngoài tinh xảo, đây là yêu cầu của đại đa số người đối với bánh ngọt.

Mặc dù Lăng Húc thấp thỏm bất an chờ đợi kết quả xét nghiệm nhưng việc của mình cậu vẫn kiên trì làm thực tốt.

Lúc nghỉ ngơi, Lưu Đồng từng nói với cậu, cảm thấy cậu có động lực như trước kia.

“Động lực như trước kia?” Lăng Húc không rõ, “Trước kia thế nào ?”

Lưu Đồng nói: “Trước kia thực nghiêm túc thực cố gắng.”

Lăng Húc ảo tưởng bộ dáng mình hẳn nên có.

Lưu Đồng tiếp tục: “Nhưng có vẻ không thật tâm thích công việc này, không giống bây giờ.”

Lăng Húc hơi sửng sốt một chút, bởi vì Lưu Đồng nói cậu thật tâm thích công việc này, cậu nghiêm túc nghĩ, có lẽ nhiều ít có chút đi, mỗi lần làm ra đồ vật nếu Lăng Dịch cùng Thiên Thiên nói ăn ngon thì cậu đều sẽ có cảm giác thành tựu.

Thật tâm thích công việc mình đang làm vốn là chính là một chuyện hạnh phúc.

Trước kia nửa tháng luôn nhoáng một cái mà qua, mà lúc này đây nửa tháng lại có vẻ đợi thật lâu thật lâu.

Lâu đến chương trình học huấn luyện của Lăng Húc rốt cục chấm dứt, cậu từ trường huấn luyện lấy được giấy chứng nhận, bắt đầu cân nhắc đổi mới cách trang cùng hương vị của bánh.

Ngày đó cậu nhận được điện thoại của trung tâm xét nghiệm để cậu đi lấy kết quả xét nghiệm.

Cậu hít sâu một hơi, muốn giảm bớt cảm xúc nôn nóng nhưng dù làm thế nào cũng không có hiệu quả.

Kết quả xét nghiệm do mình cậu đi lấy, gọi xe đi đến trung tâm xét nghiệm, đưa cho nhân viên công tác giấy hẹn cùng biên lai, đối phương nói cậu chờ, một lát sau lại cầm báo cáo xét nghiệm đi ra đưa cho cậu.

Cậu cầm báo cáo xét nghiệm an tĩnh vài giây để tâm tình của mình ổn định một ít, mới mở ra xem.

Báo cáo xét nghiệm có viết rất nhiều thứ, phía trước cậu nhìn không rõ, chỉ liếc qua loa một cái, lật đến cuối cùng thấy được kết quả thì sửng sốt một giậy, hỏi nhân viên công tác: “Đây có nghĩa là bọn họ là cha con ruột sao?”

Nhân viên công tác nghe vậy vươn tay lấy báo cáo xét nghiệm liếc nhìn, nói với cậu: “Đúng vậy.”

“A ——”đại não của Lăng Húc trống rỗng, cậu nói, “Cám ơn anh.”

Nhân viên công tác có chút kỳ quái mà nhìn cậu, bởi vì chiếm được kết quả khẳng định xét thường làm cho người ta tương đối vui vẻ, thất hồn lạc phách như vậy vẫn là lần đầu tiên hắn thấy.

Lăng Húc cầm báo cáo xét nghiệm đi ra, đứng ở đường cái bên cạnh đột nhiên có chút mờ mịt, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Cậu đã hoàn toàn không rõ.

Có lẽ còn có một hy vọng cuối cùng để cậu có thể phủ định cái mà Hình Dĩnh Phong gọi là sự thật.

Cậu mang theo Thiên Thiên đi làm xét nghiệm một lần nữa.

Ngày chờ đợi kết quả so với một lần trước càng thêm gian nan, thậm chí cậu cũng không biết mình hẳn là hy vọng kết quả sẽ như thế nào, nếu Thiên Thiên không phải con trai của cậu mà là Lăng Dịch, chuyện này đối với cậu mà nói phải là chuyện đau lòng nhất trên thế giới này nhưng nếu Thiên Thiên là con của cậu và Lăng Dịch, thì đó lại là chuyện khó tiếp nhận nhất với cậu trên thế giới này, dù như thế nào cũng khiến cậu thực lo lắng.

Buổi tối, Lăng Húc dựa lưng vào vách tường, ngồi ở ban công hút thuốc.

Lăng Dịch kéo cửa ban công, đứng ở cạnh cửa nhìn cậu: “Làm sao vậy?”

Lăng Húc ngẩng đầu lên, nhìn mặt Lăng Dịch, lắc đầu không nói gì.

Lăng Dịch đưa tay sờ sờ đỉnh đầu của cậu, “Đừng đứng lâu, gió lạnh.”

Bất tri bất giác đã tới cuối mùa thu, lúc cậu mất đi ký ức mùa hè mới bắt đầu không lâu, chờ đến mùa đông thì cũng đã được nửa năm.

Thời gian nửa năm trôi qua, những ký ức mất đi còn có thể tìm trở về sao?

Mễ Tô Trang Viên càng ngày càng đông khách, thậm chí mỗi ngày chưa kịp bày cupcake lên đã có vài người trẻ tuổi đến xếp hàng mua.

Không biết cô gái nào nhân lúc xếp hàng chụp một tấm ảnh Lăng Húc đứng trong phòng kính trang trí bánh sinh nhật cho khách, tải lên internet, danh hào thợ bánh mì đẹp trai nhất cứ thế liền truyền lưu ra. Thật ra muốn nói là đẹp trai nhất thì đương nhiên không thể nói rõ, nhưng người đàn ông nghiêm túc có vẻ đặc biệt đẹp trai, sau này mấy cô gái đến Mễ Tô Trang Viên mua bánh ngọt sẽ thường thường chụp Lăng Húc mấy tấm, còn có người chủ động yêu cầu chụp ảnh chung với cậu.

Mà thợ làm bánh đẹp trai nhất lại xin nghỉ vào buổi chiều có kết quả xét nghiệm, đến trung tâm xét nghiệm lấy báo cáo xét nghiệm của cậu và Thiên Thiên.

Lần này Lăng Húc có kinh nghiệm hơn rất nhiều, lấy được báo cáo xét nghiệm trực tiếp lật đến cuối cùng, liếc mắt một cái liền mặt không đổi sắc đứng lên nói lời cảm tạ sau đó rời đi.

Vừa đi đến thang máy Lăng Húc vừa nghe được trái tim của mình theo mỗi bước đi càng đập càng nhanh, kết quả này không ngoài ý muốn của cậu, nhưng không phải là chuyện khiến cậu dễ dàng tiếp thu.

Hình Dĩnh Phong không lừa cậu, Thiên Thiên quả nhiên là con của cậu và Lăng Dịch, tuy rằng Lăng Húc cảm thấy đây quả thực như khoa học viễn tưởng, nhưng kết quả xét nghiệm nơi tay, cậu không thể không tin tưởng khoa học.

Con của cậu và Lăng Dịch! Con của cậu và Lăng Dịch!

Đứng ở bên trong thang máy, trong đầu Lăng Húc nhất thời suy nghĩ rất nhiều thứ, thậm chí cậu cảm thấy có chút chóng mặt, cậu là quái vật sao? Một người đàn ông làm sao có thể sinh con? Hay thật ra cậu chỉ có bề ngoài là nam, bên trong lại là một cô gái? Vậy sao cậu có thể đi lính ?

Còn có, kết quả xét nghiệm chứng thật Thiên Thiên là con trai của cậu và Lăng Dịch, vạn nhất không là cậu sinh, mà là Lăng Dịch sinh thì sao?

Hình như càng không thể nào?

Lăng Húc bước ra khỏi cửa lớn trung tâm xét nghiệm, trong giây lát dừng bước, bởi vì cậu thấy được Lăng Dịch đứng ở ven đường. Lăng Dịch sẽ không vô duyên vô cớ xuất hiện ở trong này, hiển nhiên là biết cậu đi vào nên ở chỗ này chờ cậu.

Sững sờ khoảng hai giây, trước khi Lăng Dịch nói chuyện, Lăng Húc thế nhưng xoay người bỏ chạy.

“Lăng Húc!” Lăng Dịch không biết vì sao cậu lại chạy, chỉ có thể đuổi theo cậu.

Tốc độ của Lăng Húc thực nhanh, cậu không suy nghĩ cẩn thận vì sao mình lại chạy, nhưng lúc này, cái gì cậu cũng không muốn nói với Lăng Dịch. Chạy mau đến một ngã tư đường, nhằm vào phía chỗ rẽ, vừa mới đầu Lăng Húc còn có thể nghe được tiếng bước chân Lăng Dịch đuổi theo ở phía sau, nhưng đến lúc này cậu lại nghe không thấy.

Cho rằng đã bỏ được Lăng Dịch, cậu tính đi qua góc đường này đến phố bên cạnh, nhưng vừa lúc đó, Lăng Húc nghe được một tiếng phanh gấp dồn dập, trong lòng căng thẳng, cậu dừng bước xoay người sang.

Ven đường có một chiếc ô tô nhỏ va quẹt một chiếc xe đạp điện ngừng lại, lái xe kéo cửa ra đang lớn tiếng quở trách người đạp xe kia.

Mà ngay lúc cậu dừng lại, Lăng Dịch đã đuổi tới phía sau cậu, giữ chặt cánh tay cậu, hơi hơi thở dốc nói: “Em chạy cái gì?!”

Lăng Húc là một người không biết che dấu tốt cảm xúc của chính mình, tuy rằng từ lần tiếp xúc với Hình Dĩnh Phong ở khách sạn suối nước nóng vẫn luôn có khúc mắc, nhưng gần đây càng biểu hiện rõ ràng. Lăng Dịch không chỉ một lần nhìn thấy cậu sững sờ, có đôi khi nhìn chằm chằm Thiên Thiên sững sờ, có đôi khi là nhìn mình sững sờ.

Sở dĩ tìm người điều tra hành tung của Lăng Húc là bởi vì Lăng Dịch muốn biết cậu có lại đi gặp Hình Dĩnh Phong không, nhưng Lăng Dịch không dự đoán được Lăng Húc sẽ đến trung tâm xét nghiệm.

Tới nơi này làm xét nghiệm? Vì sao? Làm cho ai?

Lăng Dịch nghĩ không rõ, trừ khi Lăng Húc đang hoài nghi qua hệ huyết thống của mình và Thiên Thiên, có lẽ Lăng Húc không yên lòng, là bởi vì Hình Dĩnh Phong nói cho cậu Thiên Thiên có khả năng không phải con của cậu?

Đó chỉ là Lăng Dịch suy đoán mà thôi, anh ở chỗ này chờ Lăng Húc đi ra, hy vọng Lăng Húc không cần gạt mình.

Nhưng anh không dự đoán được Lăng Húc vừa thấy được anh liền bỏ chạy.

Bắt lấy Lăng Húc, Lăng Dịch rút tập báo cáo xét nghiệm từ trong tay của cậu, mở ra xem tên người làm xét nghiệm, đầu tiên là nhìn cậu một cái, sau đó đi lật xem kết quả.

Nhìn kết thúc, Lăng Dịch cầm báo cáo xét nghiệm trong tay, “Em hoài nghi Thiên Thiên không là con của em?”

Lăng Húc vươn tay kéo tóc một chút, “Thiên Thiên là con em.”

Lăng Dịch quơ quơ báo cáo xét nghiệm trong tay, “Vậy cái này là có ý gì? vì sao em muốn làm xét nghiệm?”

Lăng Húc nhìn thoáng qua tập xét nghiệm trong tay của anh, sau đó lại ngẩng đầu nhìn mặt anh, đột nhiên tới gần anh một bước, vươn tay bắt lấy áo của anh, để sát vào tai anh hỏi: “Sáu năm trước em trở về thăm ba, có phải chúng ta đã từng lên giường hay không?”

Lăng Dịch giật mình.

Đây là ngã tư đường phố xá sầm uất, chung quanh người đến người đi, động tác của hai người bọn họ quá mức thân mật, nhìn có chút kỳ quái làm không ít người liếc xem bọn họ.

Lăng Dịch không dự đoán được Lăng Húc sẽ hỏi vấn đề này, bởi vì chuyện này chỉ có hai người bọn họ biết, mà bây giờ Lăng Húc hỏi như vậy, khả năng duy nhất chính là năm đó cậu nói chuyện này cho Hình Dĩnh Phong.

“Hình Dĩnh Phong nói cho em biết ?” Lăng Dịch đè giọng hỏi, anh thật không ngờ quan hệ của Hình Dĩnh Phong và Lăng Húc sẽ tốt đến tình trạng này.

Lăng Húc lắc đầu, “Không, cậu ta không biết.”

Lăng Dịch nhìn cậu: “Em nhớ ra rồi?”

Lăng Húc vẫn lắc đầu như cũ.

“Lăng Húc?” Lăng Dịch dùng một bàn tay bắt lấy ót của cậu, “Em nói cho anh biết, vì sao em lại hỏi vậy? Anh đã nói rồi, có chuyện gì nói cho anh, em không cần gạt anh.”

Lăng Húc há to miệng hô hấp, có vẻ là vì khẩn trương mà ***g ngực của cậu phập phồng kịch liệt, mờ mịt luống cuống nhìn trái nhìn phải, sau đó tới gần bên tai Lăng Dịch, nhẹ giọng nói: “Thiên Thiên là con của anh.”

Dù là Lăng Húc cũng thế, Lăng Dịch cũng thế, trong nháy mắt đó đều sinh ra cảm giác thời gian ngừng lại vi diệu, giống như quên mình ở nơi nào, không cảm nhận được người đi đường chung quanh cũng nhìn không thấy bóng dáng của bọn họ.

Lăng Dịch không hiểu được ý của Lăng Húc, phản ứng đầu tiên là Lăng Húc cho rằng Thiên Thiên là con của anh và một người phụ nữ khác, anh nghĩ cũng không nghĩ liền mở miệng phủ nhận, “Không có khả năng.”

Hơn nữa kết quả xét nghiệm không phải viết rành mạch quan hệ của Lăng Húc và Thiên Thiên là cha con sao?

Lăng Húc lắc đầu, cậu nói: “Em làm xét nghiệm, Thiên Thiên thật là con của anh.”

Thần sắc của Lăng Dịch bắt đầu ngưng trọng, cậu nói với Lăng Húc: “Rốt cuộc em đang nói cái gì?”

Lúc này, tài xế đi cùng Lăng Dịch lái xe đến bên cạnh bọn họ, nhẹ nhàng ấn loa, bởi vì nơi này không thể dừng xe lâu, đã có cảnh sát giao thông lại gần đây.

Lăng Dịch quay đầu liếc ngã tư đường náo nhiệt một cái, cảm thấy đây không phải là nơi thích hợp nói chuyện, anh lôi kéo tay Lăng Húc, “Theo anh lên xe.”

Anh lôi kéo Lăng Húc lên xe, sau đó nói tài xế lái xe.

Trên xe có tài xế, đề tài vừa rồi dù là Lăng Dịch cũng tốt, Lăng Húc cũng thế, không có cách nào nói trắng ra khỏi miệng.

Lăng Dịch chỉ có thể hỏi: “Vừa rồi em nói thật?”

Lăng Húc cúi thấp đầu, còn đắm chìm trong khinh hoảng thống khổ mình có thể là quái vật, cậu đáp: “Đúng vậy.”.

Lăng Dịch quay đầu nhìn cậu, hô hấp hơi có chút dồn dập, “Em cảm thấy có khả năng sao? Kết quả xét nghiệm là có ý gì?”

Lăng Húc nói: “Đều không sai, đều là thật.”

Đều là thật? Cái gì đều là thật?

Thiên Thiên là con anh là thật, là con trai Lăng Húc cũng là thật? Vì sao lại nhắc tới một đêm sáu năm trước kia? Nếu không có ai biết, bây giờ tại sao Lăng Húc lại biết?

Lăng Dịch đột nhiên nghĩ đến một khả năng gần như hoang đường, anh chưa từng nghĩ tới, nhưng bây giờ khi Lăng Húc tường thuật không rõ ràng, làm anh cảm thấy có lẽ có thể là sự thật?

Anh vươn tay bắt lấy cánh tay của Lăng Húc, trong quá trình này, Lăng Dịch phát hiện tay mình thậm chí run nhè nhẹ, mà lúc nắm chặt cánh tay Lăng Húc anh thực dùng sức, Lăng Húc cúi đầu nhìn thoáng qua tay anh.

Có một ngày nếu có người nói cho bạn biết, trên thế giới này có quỷ, bạn sẽ tin sao?

Tin tưởng đa số mọi người đều sẽ không tin.

Nhưng nếu lúc người thân có tình cảm sâu sắc với bạn qua đời, có người nói cho bạn biết, anh ta thấy được linh hồn thân nhân của bạn trở về thăm bạn, có lẽ bạn sẽ không phủ nhận nhanh chóng như vậy, mà sẽ hy vọng người chí thân kia có lẽ thật sự không bỏ được mình, trở về nhìn mình.

Lăng Dịch bây giờ nhiều ít có loại tâm tính này.

Liên quan đến chính mình, anh vô pháp lãnh tĩnh suy nghĩ rõ ràng mà bắt đầu liều lĩnh hết thảy hy vọng đó là sự thật.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.