CHƯƠNG 74
Edit: Snoo
Sau khi ăn xong điểm tâm, Tiêu Thời nhận được điện thoại liền vội vã rời đi.
Phan Văn Thiệu có lưu lại số điện thoại của Tiêu Thời, nhưng cũng không vội gọi điện cho hắn, y muốn xem nếu y không gọi cho hắn thì hắn sẽ phản ứng ra sao. Nhưng hai ngày tiếp theo, Tiêu Thời cũng không gọi cho Phan Văn Thiệu.
Phan Văn Thiệu biết chiêu lạt mềm buộc chặt này không có hiệu quả với Tiêu Thời, vì vậy tối ngày thứ ba, y liền gọi cho hắn.
Lúc Tiêu Thời nghe điện thoại giọng truyền sang rất nhỏ, như đang cố gắng hạ thấp giọng của mình, mà ngôn ngữ cũng không thống nhất, hình như mới uống rượu thì phải.
Phan Văn Thiệu đang ở nhà một mình, vừa tắm xong, mặc áo choàng tắm lấy điện thoại kẹp ở bên tai, vừa cắt móng chân vừa tiếp điện thoại: “Đang uống rượu à?”
Tiêu Thời nói: “Đang giúp Hiểu Lộ đi xã giao.”
Phan Văn Thiệu dừng tay lại, sau đó đi lấy cãi duã để mài cho móng không bị sắc, nói: “Chút nữa có dự định gì không?”
Tiêu Thời nói cho y biết: “Tôi phải đưa Hiểu Lộ về nhà trước.”
Lưu Hiểu Lộ là con gái một của Lưu Ngộ, hai năm qua ông có lòng chuyển giao sự nghiệp của mình cho con gái xử lý, Tiêu Thời coi như chỉ dạy con gái Lưu Ngộ cách giao tiếp, đồng thời, Lưu Ngộ cũng để Tiêu Thời báo cáo lại chuyện Hiểu Lộ đã làm cho ông, ông không tin tưởng khả năng xử lý công việc của Hiểu Lộ lắm.
Tiêu Thời bị kẹp ở giữa, đương nhiên không được Lưu Hiểu Lộ yêu thích.
Phan Văn Thiệu nói: “Không phải cậu uống rượu sao?”
Tiêu Thời nói cho y biết: “Tài xế đưa tôi và cô ấy cùng về.”
Phan Văn Thiệu quăng dũa móng lên bàn, hỏi: “Cậu đang ở đâu?”
Đêm dài tịch mịch, Phan Văn Thiệu cảm thấy phải tìm chuyện gì làm để giải khuây mới được.
Y mở tủ quần áo, tìm một cái áo sơ mi màu sẫm, và một cái quần bó màu lam đậm, kiếm cái áo khoác mà phân mãi không biết chọn cái nào, cuối cùng tìm ra một tây trang màu hồng khoác lên người.(Snoo: đồng bóng thế)
Thay xong quần áo, Phan Văn Thiệu sấy khô tóc, xịt ít nước hoa. Nước hoa của y là nước hoa của phụ nữ, mùi thơm ngọt dính.
Sau khi sửa soạn xong, y mới lái xe ra cửa, phi thẳng đến chỗ mà Tiêu Thời đang đi xã giao. Y dừng xe ở bên cạnh nhà hàng, lấy điện thoại ra gọi cho Tiêu Thời, nhưng chưa kịp bấm nút gọi đã thấy hắn và Lưu Hiểu Lộ bước ra khỏi nhà hàng.
Phan Văn Thiệu cất điện thoại di động đi, định lái xe qua đón, mà lúc này, y thấy Lưu Hiểu Lộ và Tiêu Thời đang tranh cãi gì đó, sắc mặt rất khó coi.
Lưu Hiểu Lộ đanh thép, sắc sảo, thần sắc nghiêm nghị, mà Tiêu Thời lại rất bình tĩnh.
Lúc sau, tài xế dừng xe trước mặt bọn họ, Lưu Hiểu lộ hung hăng với Tiêu Thời, nói với hắn câu gì đấy, sau đó mở cửa xe lên liền bảo tài xế lái xe đi luôn.
Chỉ để lại Tiêu Thời đứng một mình ở lại.
Phan Văn Thiệu chuyển động vô lăng, lái xe đến chỗ Tiêu Thời đang đứng rồi dừng lại, hạ kính xe xuống nói: “Có lên xe không?”
Tiêu Thời hơi ngạc nhiên, nhìn Phan Văn Thiệu một lúc lâu mới mở cửa xe ngồi vào.
Phan Văn Thiệu đi thẳng về phía trước, đồng thời hỏi: “Đến nhà tôi không?”
Tiêu Thời hình như uống không ít rượu, bởi vì sau khi hắn bước vào xe Phan Văn Thiệu đã ngửi thấy mùi rượu nồng nặc.
Không ngờ Tiêu Thời lại nói thẳng: “Về nhà.”
Phan Văn Thiệu ngẩn người “Cậu muốn về nhà sao?”
Tiêu Thời giơ tay lên vuốt vuốt mặt, hỏi lại: “Có thể đưa tôi về nhà không?”
Phan Văn Thiệu nghe vậy, không từ chối chỉ hỏi hắn: “Nhà cậu ở đâu?”
Y lái xe đưa Tiêu Thời về Liễu Gia, dọc đường đi Tiêu Thời cũng không nói gì cả, có lẽ là vì vừa uống rượu xong, cả người trầm mặc dị thường. Thỉnh thoảng Phan Văn Thiệu quay đầu liếc hắn một cái, phát hiện trong mắt hắn không có thần thái gì.
Phan Văn Thiệu cảm thấy có chút mất hứng, y không muốn nhân lúc Tiêu Thời say thành như vậy đem người ta làm.
Liếc mắt nhìn đồng hồ, Phan Văn Thiệu nghĩ thầm sau khi đưa Tiêu Thời về nhà thì về thẳng nhà luôn.
Nhưng sau khi đến trước nhà hắn, Tiêu Thời ngồi trong ôtô chậm chạp không có phản ứng gì. Phan Văn Thiệu quay đầu nhìn hắn, phát hiện hắn đang ngây người nhìn phía trước.
“Đến rồi” Phan Văn Thiệu đưa tay huơ huơ trước mặt hắn.
Tiêu Thời lúc này mới liếc y một cái, hỏi: “Muốn lên không?”
Phan Văn Thiệu đã không còn hứng thú, “Thôi” y nói, mặc dù cô đơn một chút, nhưng mà vẫn tốt hơn đi phục vụ con ma men này.
Tiêu Thời mở cửa xe đi xuống, một chân trước bước ra, chân sau bị vập ngã dúi vào cửa xe phía trước.
Phan Văn Thiệu nghe thấy tiếng “Phanh”, sau đó kéo cả người hắn ngồi vào trong xe, ấp úng không lên tiếng, nâng lên tay che đầu, sợ hết hồn hỏi han hắn: “Không sao chứ?”
Tiêu Thời ngẩng đầu, không lên tiếng.
Phan Văn Thiệu có chút bất đắc dĩ, nói: “Đóng cửa lại đi, để tôi tìm chỗ dừng xe, rồi đưa cậu lên nhà.”
Cuối cùng y cũng đưa hắn lên nhà, mãi cho tới lúc đứng trước cửa nhà Tiêu Thời, lấy chìa khóa trong túi hắn để mở cửa. Tiêu Thời chắc là đã say quá rồi, bước chân đi đã không vững, thỉnh thoảng còn bước hụt.
Về đến nhà, Phan Văn Thiệu cũng không nhẫn tâm để mặc hắn nằm trên ghế sa lon, tốt bụng hỏi: “Muốn đi tắm không?”
Tiêu Thời cúi đầu ngồi ở trên ghế sa lon, hai khuỷu tay đặt trên đùi, phần tay dưới buông thõng trong không trung.
Hắn không có say đến mức không biết trời trăng là gì, Phan Văn Thiệu miễn cưỡng an ủi mình như thế. Đã có tâm muốn đỡ Tiêu Thời dậy, thôi thì làm người tốt đến cùng, kéo cậu vào nhà vệ sinh, giúp hắn mở nước ấm, sau đó nói: “Tự cậu tắm đi.”
Đợi Tiêu Thời tắm xong, Phan Văn Thiệu quan sát đánh giá nhà của Tiêu Thời.
Nơi này có cảm giác như nhà đi thuê, bởi vì phòng ốc trang trí vô cùng đơn giản, không có nhân khí, cảm giác như người ở nơi này tùy thời chuẩn bị đi chỗ khác.
Qua mấy phút sau, Phan Văn Thiệu nghe thấy tiếng điện thoại của Tiêu Thời vang lên
Y đương nhiên không nhận hộ điện thoại, y định khi nào Tiêu Thời đi ra thì nói bảo hắn gọi lại. Vậy mà điện thoại cứ kêu mãi không ngừng, sau một cuộc lại có một cuộc gọi tới.
Phan Văn Thiệu cầm di dộng lên, dứt khoát đi đến cửa phòng vệ sinh, gõ cửa nhà vệ sinh một tiếng.
Tiêu Thời khóa nước lại, đi thẳng ra mở cửa nhà vệ sinh, cứ xích lõa như vậy đứng trước mặt Phan Văn Thiệu.
Phan Văn Thiệu quơ quơ điện thoại di động “Điện thoại của cậu kêu.”
Tiêu Thời liếc mắt nhìn điện thoại di động, chẳng qua mới từ trong nước bước ra, hai tay vẫn còn ướt, Phan Văn Thiệu đành giúp hắn trượt màn hình, áp lên tai hắn.
“A lô” giọng của hắn vang vọng trong phòng đầy hơi nước có vẻ trầm thấp.
Phan Văn Thiệu không để ý người trong điện thoại nói gì, y chỉ tập trung quan sát thân thể của Tiêu Thời.
Tiêu Thời mới vừa thoa sữa tắm trên người, vẫn chưa dùng nước dội sạch đi, vì thế da dẻ hắn bây giờ bóng loáng, y không nhịn được đưa tay vuốt ve ngực hắn.
Tiêu Thời không nhúc nhích, vẫn nghiêm túc trả lời điện thoại.
Phan Văn Thiệu dùng ngón tay kẹp lấy quả thù du trước ngực hắn, nhẹ nhàng kéo.
Tiêu Thời bình tĩnh nói: “Được rồi, tôi biết rồi, tôi sẽ tới sớm. Được, gặp lại sau.”
Nghe hai chữ gặp lại xong, Phan Văn Thiệu phục hồi tinh thần lại, hỏi “Nói xong rồi?”
Tiêu Thời trở lại vòi hoa sen, ngẩng đầu lên để nước để nước rửa trôi bọt xà phòng, nhận thấy ánh mắt của Phan Văn Thiệu nhìn mình, liền trả lời: “Em trai tôi chết rồi.”
“Hả?” Phan Văn Thiệu theo bản năng nhìn phía dưới của hắn, nhưng rất nhanh y hiểu ra vấn đề mà Tiêu Thời muốn nói đến không phải ý này, y kinh ngạc ngẩng đầu nhìn hắn, “Cậu nói gì?”
Tiêu Thời trả lời: “Em trai tôi hút thuốc phiện quá liều, chết ngay ở quán, cảnh sát vừa gọi cho tôi đến nhận thi thể.”
Ngữ khí của hắn quá mức bình thản, khiến cho Phan Văn Thiếu sửng sốt hồi lâu mói hiểu ra tính chất nghiêm trọng của sự việc này, trong lúc nhất thời không biết phải làm gì, bởi vì Tiêu Thời đã tắm sạch người, khóa van nước, đi ra.
Tiêu Thời dường như hoàn toàn tỉnh rượu.
Phan Văn Thiệu lui ra đứng ở cửa, nhìn hắn dùng khăn tắm lau người, mặc quần lót vào, đứng trước gương đánh răng
Tiêu Thời sau khi nói cho Phan Văn Thiệu một tin tức đáng sợ như thế thì không nói gì nữa, khiến y cảm thấy vô cùng lúng túng, y không biết mình nên rời khỏi nhà Tiêu Thời hay là an ủi hắn vài câu, y thậm chí còn không biết có cần an ủi hắn hay không.
Vậy mà sau khi đánh răng xong, Tiêu Thời lại dùng khăn lông lau mặt rồi bước ra khỏi nhà vệ sinh, đột nhiên ôm thắt lưng Phan Văn Thiệu, hôn lên bờ môi của y.
Phan Văn Thiệu lúc này không có một chút hứng thú nào, nhưng vẫn hôn đáp trả lại hắn, sau khi nụ hôn kết thúc, y hỏi hắn: “Bây giờ cậu còn có tâm tình làm chuyện này à?”
Tiêu Thời nói: “Bây giờ cái gì tôi cũng không muốn làm, buổi tối uống hơi nhiều.”
Nghe hắn nói như vậy, Phan Văn Thiệu nói: “Vậy tôi đi trước.”
Tiêu Thời dường như rất ngạc nhiên “Đi đâu?”
Phan Văn Thiệu nói: “Đi về, cậu chẳng nói bây giờ cái gì cậu cũng không muốn làm mà.”
Tiêu Thời đừng đối diện với hắn, nghe vậy liền nói: “Ở lại đây đi, khuya lắm rồi.”
Cùng một người đàn ông nằm ở trên một cái giường, cái gì cũng không làm, chỉ đơn thuần ngủ, đối với Phan Văn Thiệu mà nói vẫn là lần đầu tiên. Nói thật, y cảm thấy có chút không được tự nhiên, trong đầu đang phân vân không biết có nên rời đi hay không. Cuối cùng lựa chọn ở lại, chắc là vì tin tức đáng sợ vừa rồi Tiêu Thời nói cho y nghe.
Tiêu Thời quá mức tỉnh táo khiến cho Phan Văn Thiệu cảm thấy hắn có vẻ không bình thường, có khi nào sau khi mình rời đi, cảm xúc của Tiêu Thời sẽ hỏng mất.
Vậy mà cho đến lúc tắt đèn ngủ, Phan Văn Thiệu mới nhận ra mình đã suy nghĩ nhiều, bởi vì Tiêu Thời không muốn nói gì với y, cũng không lén quay đi khóc một mình.
Về sau, Phan Văn Thiệu lăn qua lộn lại không ngủ được, y cố gắng dịch tới mép giường, hi vọng không chạm phải Tiêu Thời, như vậy mới có thể an tĩnh mà ngủ.
Vậy mà Tiêu Thời lại không hề ngủ, đột nhiên mở miệng hỏi: “Không ngủ được à?”
Phan Văn Thiệu dừng lại, lật người, do dự một lúc mới hỏi: “Rốt cục đã có chuyện gì xảy ra với em trai cậu?”
Tiêu Thời không chần chờ, nói: “Hít thuốc phiện quá liều, cụ thể thế nào phải để bên pháp y thông báo.”
“Tôi không có ý này” Phan Văn Thiệu đối mặt với hắn, hỏi “Cậu không có cảm giác gì à?”
Lúc này Tiêu Thời hơi trầm mặc chốc lát, lên tiếng: “Em trai tôi vừa sinh ra không bao lâu thì ba mẹ tôi đều mất, sau đó, nó được người nhận nuôi, còn tôi bị đưa đến trại trẻ mồ côi, mãi sau này cũng không gặp lại, năm ngoái nó tìm đến tôi, nói với tôi, người nhận nhận nuôi nó xảy ra chuyện, muốn vay tiền tôi. Tôi cho nó vay hai mươi vạn, sau đó không liên lạc nữa.”
Phan Văn Thiệu không ngờ răng mối quan hệ giữa hắn và em trai mình lại phức tạp đến thế, càng không có nghĩ Tiêu Thời lại là cô nhi, y có chút sững sờ, mở to mắt nhìn vào bóng tối, nhưng cuối cùng cũng chẳng nhìn thấy gì.
Tiêu Thời còn nói với y: “Cho nên tôi không cảm thấy khổ sở bao nhiêu, tất cả đều là nó lựa chọn thôi.”
Phan Văn Thiệu khẽ thở dài.
Tiêu Thời đột nhiên vươn tay ra ở trong bóng tối, lục lọi đụng phải tay của y.
Phan Văn Thiệu theo bản năng liền muốn muốn né tránh, y không thích loại không khí dịu dàng thắm thiết này.
Tiêu Thời nắm chặt lấy tay y, hỏi: “Anh muốn an ủi tôi?”
Phan Văn Thiệu nói: “Tôi thấy cậu đâu cần an ủi.”
Tiêu Thời khẽ cười cười, ở trong bóng tối, Phan Văn Thiệu tự nhiên không thấy được, nói tiếp: “Đúng vậy, trải qua một số chuyện, cảm xúc cũng đã chai lì đi nhiều, không dễ bị thương tâm.”
Những lời này khiến cho Phan Văn Thiệu trầm mặc một lúc lâu, cuối cùng cầm lấy bàn tay hắn, vỗ nhẹ nhẹ nói “Ngủ đi.”