Hạ Tử Di thấy vẻ mặt khó xử của thím Trần, chân đang muốn đi đến phòng sách tự động dừng lại. Cô vẫn là không nên làm khó thím Trần, người đàn ông đó thật đáng sợ, nếu như bởi vì cô mà khiến thím Trần bị liên lụy, cô sẽ cảm thấy khó chịu.
“Thím Trần, bỏ đi, tôi về phòng ngủ!” Cô xoay người đi về, mi tâm nhíu chặt lại có cảm giác mất mát.
“Thiếu phu nhân ở nhà cô muốn làm gì thì làm, thím sẽ không nói.” Không đành lòng thấy dáng vẻ cô đơn của Hạ Tử Di, thím Trần bảo đảm nói. Dù sao thiếu gia cũng không có ở nhà? Cứ để cô được vui vẻ một chút.
“Không cần đâu thím Trần.” Hạ Tử Di cũng không muốn làm khó, đi về mà ngủ thôi. Dù sao cô cũng không có việc gì gấp không phải sao? Cô chỉ là, chỉ là muốn biết tin tức về em gái cô mà thôi.
“Đi thôi thiếu phu nhân. Tôi giúp cô mở cửa.” Thím Trần kéo cô cùng đi đến phòng sách.
Cô bước vào phòng sách, bước đến cạnh bàn làm việc trên bàn là một chồng văn kiện và một cái laptop, Hạ Tử Di ngồi xuống ghế rồi mở laptop lên.
Cô mở thư điện tử của mình ra, vốn dĩ là cô muốn xem thử mấy tháng qua không liên lạc được với cô Hạ Tử Yên có gửi tin nhắn cho cô hay không?
Nhưng cô chỉ thấy duy nhất một tin nhắn mà Lưu Minh gửi cho cô cách đây hơn 4 tháng.
Lúc này tìm trong ngực cô đang đập dữ dội. Hít một hơi thật sâu cô nhấp chuột vào tin nhắn của Lưu Minh.
“Tử Di....
Khi em nhận được tin nhắn này của anh thì có lẽ anh đã đi đến một nơi rất xa. Ở nơi đó anh sẽ không được gặp em và cũng không thể hát cho em nghe mỗi ngày. Anh không xứng đáng với em, em là một cô gái tốt nên em sẽ gặp được người đàn ông tốt hơn anh. Anh không thể mang đến được tương lai tốt đẹp cho em. Nhưng anh tin Lăng Thiên có thể thay anh làm điều đó!
Mong em hãy quên anh đi và sống một cuộc sống tốt !
Tử Di..... Anh yêu em! “
Từng chuỗi nước mắt rơi xuống ướt đẫm khuôn mặt của Hạ Tử Di.
Không! Lưu Minh.... Làm sao em có thể hạnh phúc khi không có anh chứ? Em không làm được.... Tất cả là tại Lăng Thiên, nếu như anh ta không bước vào cuộc đời cô thì có lẽ cô sẽ được hạnh phúc cùng Lưu Minh.
Anh ta cưỡng bức cô trở thành người phụ nữ của anh ta, cưỡng bức cô gả cho anh ta, ………. Anh thật sự là đáng hận! Sao lại có người đáng ghét như vậy?
Tiếng khóc của Hạ Tử Di ngày càng lớn, cô khóc đến nỗi gần như không thể thở được, cũng làm cho Lăng Thiên sau khi vừa vào cửa nghe được nhíu mày.
“Tại sao đã trễ như vậy phòng sách còn mở cửa? Hơn nữa hình như là bên trong còn có tiếng khóc?” Anh nhẹ nhàng đẩy cánh cửa bước vào.
Là cô ấy sao? Hôm nay không phải là còn rất tốt sao, khóc cái gì chứ? Trong lòng Lăng Thiên căng thẳng, sãi bước đi đến gần cô.
------------------------------------------------
Chúc mừng truyện của chúng ta đã được 22K view! Au cảm ơn mọi người đã ủng hộ mình trong thời gian qua!
Thank you