“Bồi thường bao nhiêu? “. Một giọng nói lạnh lùng vang lên. Theo phản ứng, Hạ Tử Yên quay người ra phía sau. Là một chàng trai?
“À...quý khách nói gì vậy? “
“Cô ấy phải bồi thường cho các người bao nhiêu? “. Anh lặp lại lần nữa
“Ờ....không biết cậu là gì...của Lina?”
“Tôi nói cô ấy phải bồi thường bao nhiêu?? “. Anh lặp lại câu nói vừa nãy với vẻ bực bội.
“10000 đô“. Người đàn ông kia trả lời. Ông ta muốn ra giá cao để chàng trai kia không trả nổi. Nếu như vậy thì cuối cùng Hạ Tử Yên vẫn thuộc về ông ta. Nhưng rất tiếc ông ta đã xem thường chàng trai trước mặt mình.
“Được! “. Anh mở ví của mình ra, vừa đủ 10000 đô la mỹ. “Đủ rồi chứ? Vậy tôi đưa cô ấy đi được chưa? “
“À...cậu cứ đi!“. Sau một hồi im lặng, người quản lý lại lên tiếng. Còn người đàn ông kia thì giận tím mặt.
“A..anh gì đó ơi? Cảm ơn anh đã giúp tôi! “. Đi theo anh ra khỏi bar Hạ Tử Yên mới mở miệng nói.
“Không có gì! .... Cô là Lina?”
“Vâng! Anh cũng có thể gọi tôi là Hạ Tử Yên! Mà... Anh tên gì? “
“Tôi là Dương Hiểu Phàm“. Anh nở một nụ cười. Đẹp trai thật đó! Hạ Tử Yên bị nụ cười kia làm cho ngây người.
“Sao cô lại làm việc ở chỗ này? “. Câu hỏi của anh làm cô bừng tỉnh.
“À...tôi phải làm thêm để kiếm tiền đi học! “
“Cô còn đi học sao? Cô học ở trường nào? “
“Tôi học trường CUNY”
“Cô học kinh doanh? “. Dương Hiểu Phàm hơi tò mò về cô gái này. Ở đất Mỹ không có người thân lại có thể học trường nổi tiếng như vậy.
“Vâng!... Sao anh biết tôi học kinh doanh? “
Dương Hiểu Phàm lại cười : “Vì tôi đã từng học ở đấy! “
“Vậy à! Tôi phải gọi anh là tiền bối rồi? ... Mong tiền bối chỉ bảo thêm! “. Hạ Tử Yên rất vui vì ở đây cô cũng có thể gặp được người tốt như Dương Hiểu Phàm. (Chị ơi! Mới gặp mà đã nói người ta tốt rồi!!