Sáng hôm sau, tin đồn về mối tình của Bách Bạch Hàn và nhóm trưởng nhóm nhảy nổi tiếng của trường được đăng lên diễn đàn của truòng, tin đồn ngày càng được lan truyền rộng rãi. Các sinh viên cũng không ngừng thêm mắm muối, chẳng lâu sau đã tự sáng tác ra một câu chuyện lãng mãn. Hủ nữ đương nhiên vô cùng vui sướng vì điều này nhưng một số khác lại không... vì hình tượng của thầy Bách trong mộng của các nàng đã hoàn toàn bị sập đổ.
Nghe nói sáng này, thầy Bách đã không đến trường. Lại nghe nói sáng nay, nhóm trưởng của nhóm nhảy đã đi khắp sân để tìm thầy Bách. Mặc dù không biết anh ta có mục đích gì nhưng hành động này lại làm không ít người hiểu nhầm. Có người nghĩ là anh sẽ mắng chửi thầy Bách, hoặc là nhào vào đánh luôn, còn có vài người với đâug óc phong phú thì nghĩ anh ấy sẽ đi tỏ tình với thầy Bách...
.....
“Hàn, ta nghe trong trường nói về tin đồn của cháu...”
“...”
“Hàn à, ta biết cháu lớn rồi và có quyết định của riêng mình. Cho dù cháu có thuộc dạng... “thích con trai” đi chăng nữa thì... cháu cũng nên kiềm chế lại. Tại sao có thể hôn học sinh của mình như vậy...”
“...”
“Không phải ta cấm cản gì cháu nhưng nếu ba cháu biết cháu không phải là “trai thẳng” thì anh ấy sẽ sốc đến cỡ nào đây.”
“...”
“Với lại việc cháu nghỉ dạy tùy tiện như vậy thì thật không hay cho lắm...”
“Cháu sẽ đến trường ngay.” Bách Bạch Hàn cúp máy rồi xoa xoa huyệt thái dương. Trên mắt của anh đã xuất hiện một phần đen đen khó coi, vâng, đó chính là quầng thâm. Cả đêm qua anh đã mất ngủ vì chuyện hôn nhầm này ! Anh biết cả trường đang rộn ràng lên vì tin đồn của anh, anh vẫn chưa bình tĩnh về việc này nhưng... anh cần phải đi giải quyết người đã làm ra chuyện này - Di Di.
......
Tình hình trong phòng 007 hiện tại đang rất căng thẳng, Lý An và Hữu Kiều sáng nay vừa đọc được tin hot, hai người liền ôm nhau khóc một trận rồi tự nhiên xảy ra vài mâu thuẫn. Chuyện là Lý An là một hủ nữ, vì thế cô nàng nghĩ rằng chuyện này cũng không đến nổi tệ, nhưng Hữu Kiều lại suy nghĩ hoàn toàn khác. Người thầy Bách trong mộng của cô không thể nào lại thích con trai được, thầy bên ngoài nhìn lạnh lùng , men lì thế mà, và... cuộc chiếc tranh lạnh đã được bắt đầu, từ những cái liếc nhau, sau đó ta một câu ngươi một câu rồi phòng ai nấy về.
Noãn Noãn suốt cả cuộc chiến chỉ ngồi một bên, ung dung lướt web và uống trà. Tin đồn này cô không có hứng, huống chi đêm qua cô cũng đã rõ một vài chuyện của thầy Bách huyền thoại và Nhiển Di Di. Mình người ngoài cuộc mà, thôi thì chuyện người ta, cứ để người ta giải quyết. Noãn Noãn nhấp một ngụm trà rồi nhìn đồng hồ, bây giờ đã gần mười giờ , Nhiển Di cũng đi được ba tiếng đồng hồ rồi, sao chưa về nhỉ ?
Mà ở một quán cafe, Nhiển Di ngồi bên cạnh cửa sổ bằng kính, trên bàn là một chiếc latop cùng một ly cà phê thơm nồng nàn. Mái tóc màu tím được cô xỏa ra sau lưng, trên đầu cô còn đội thêm cái mũ len màu trắng, chiếc áo phông màu trắng dài tay kết hợp cùng quần jean và giày thể thao, vô cùng năng động và trẻ trung. Ánh mắt cô nghiêm túc nhìn màn hình máy tính, lâu lâu mới di chuyển con chuột rồi bấm lên bàn phím như đang chỉnh sửa gì đó. Một lát sau trên mặt cô liền nở nụ cười thỏa mãn, cô vươn vai vài cái rồi uống một ngụm cà phê.
Nhiệm vụ sáng tác bài hát của cô đã xong được một nửa, phần còn lại là chọn nhạc thì ngày mai hẳn tính. Cũng may là hôm nay không có tiết học nào, hôm nay đi dạo xả “xì trét” một chút cũng được nhỉ. Nhiển Di thu dọn máy tính, bỏ vào cái balo màu trắng của mình, cô uống hết ly cà phê của mình rồi đứng dậy, đi ra khỏi quán cafe.
Bây giờ đã là là mười giờ, dòng người vẫn đông đúc như thường, Nhiển Di vừa nhìn ngắm xung quanh vừa tiện tay chụp vài tấm ảnh phong cảnh làm kỉ niệm. Nhưng cô nào có để ý rằng một chiếc xe vẫn luôn ầm thầm theo đuôi cô từ nãy giờ...
Lúc nãy đang trong lúc chờ đèn xanh, Bạch Hàn liền phát hiện ra cô trong quán cafe, thế là anh lièn tấp xe vào chỗ đối diện quán cafe, đôi mắt anh say xưa nhìn cô làm việc. Sau khi thấy cô ra khỏi quán, anh cũng quên luôn việc phải đến trường mà chạy xe chầm chậm, đi theo phía sau cô. Cho đến khi Nhiển Di ngồi xuống ghế đá công viên để nghỉ ngơi một chút, anh mới bóp còi xe để gây sự chú ý của cô. Thấy cô ngước mặt lên nhìn của kính, anh liền hạ cửa kính xuống rồi vui vẻ nhìn thái độ của cô,
“A, sao anh lại ở đây ?” Nhiển Di ngạc nhiên hỏi.
“Đang trên đường đi làm, thấy em nên liền bỏ làm, đi theo em.” Anh thản nhiên trả lời, cứ như bỏ việc chỉ là chuyện bình thường.
“Theo tôi ? Anh theo tôi nãy giờ sao ?”
“Phải. Hôm nay em không ở trường mà ra đây làm gì ?”
“Hôm nay tôi không có tiết nên muốn ra ngoài đi chơi một chút.”
“À... vậy lên xe đi, anh đưa em đi chơi. Gần đây mới mở khu vui chơi, nghe nói cũng nổi tiếng lắm.” Bắt đầu dụ dỗ a.
“Tôi không tin anh chút nào cả... . Lỡ anh làm gì tôi hay mang tôi đi bán thì sao ?”
“Nếu anh có làm gì e thì ba mẹ em chắc chắn không tha cho anh, còn việc mang em bán thì... em có thấy ai mang vợ mình đi bán chưa ?” Bạch Hàn cười cười nói.
“...”
Dụ dỗ một hồi lâu sau, Nhiển Di mới chịu lên xe để đi chơi. Cô vừa mới đặt mông xuống ngồi, anh liền ân cần thắt dây an toàn cho cô, chỉnh chổ ngồi thoải mái cho cô rồi mới vui vẻ lái xe chạy đi.