Hà Khải Thiên đến trước nhà Triệu Thái Bảo cũng đã quá trưa. Ánh nắng nóng gắt không buông tha người mà quét xuống đường phố. Cả con đường phút chốc như nung trong biển lửa, chẳng ai sẽ tình nguyện ra đường vào thời điểm này.
Thế nhưng cường ngạnh đứng dưới đường lại chính là hắn. Như trêu tức người khác, trên người hắn một giọt mồ hôi cũng không có. Hàn khí vờn quanh như bức tường thành ngăn cách hắn khỏi cái nóng như thiêu đốt kia. Người đứng cạnh hắn còn kì quái cảm thấy ớn lạnh từng cơn.
Đó chính là cảm giác hiện giờ của ông Triệu Minh - ba Triệu Thái Bảo.
Hà Khải Thiên mặt vô cảm xúc nhìn ông, qua hồi lâu đột nhiên lên tiếng “Cháu đang gấp“. Sau là một đường thẳng bước vào nhà.
Ông Triệu Minh chính là bị doạ sợ. Vội lên tiếng muốn ngăn lại. Bà Hạ Bích cùng lúc đi ra, nhìn thấy hắn, tươi cười
“Con cuối cùng cũng đến”
Như hiểu được hắn muốn tìm ai, bà Hạ ngước nhìn về phía cửa phòng Triệu Thái Bảo, thở dài “Sáng giờ nó cứ nhốt mình ở trong phòng không thèm nói chuyện với ai”
Hà Khải Thiên như có như không nhíu mày “Lỗi của con”
Bà Hạ lắc đầu, bất đắc dĩ mỉm cười nhìn thiếu niên nghiêm túc quá mức so với lứa tuổi “Nó là bị con chiều hư”
Hà Khải Thiên hiếm hoi cong lên rất nhỏ khoé môi, đôi mắt xanh vô cảm xúc nhìn bà, nhưng không mang một tia lạnh lẽo “Là tình nguyện”
Nói rồi, hắn từng bước đi lên phòng Triệu Thái Bảo.
Bà Hạ dõi theo bước chân hắn, trong lòng chợt có suy nghĩ, Triệu Thái Bảo cứ như vậy ỷ lại vào thiếu niên đó, lỡ như một ngày thiếu niên đó biến mất... Bà khẽ lắc đầu, lại tự mình hù doạ mình rồi. Nhưng không hiểu sao vẫn có chút bất an.
Người bị quên lãng nãy giờ, ông Triệu Minh mờ mịt nhìn hắn đã khuất nơi cầu thang, lại quay sang nhìn vẻ mặt như quá quen thuộc chuyện này của vợ mình.
Ông còn chưa kịp tìm câu hỏi thích hợp, bà Hạ đã cười tươi kéo lấy tay ông “Chúng ta đi dạo nào, để không gian riêng cho bọn trẻ”
Đến khi đã dạo bước trên con đường rợp bóng cây, ông Triệu mới chậm chạp bừng tỉnh “Rốt cuộc thằng bé đó là ai thế hả?”
Bà Hạ bật cười nhìn vẻ mặt ngơ ngác của ông, chẳng khác gì với bà lúc mới gặp hắn. Vỗ nhẹ cánh tay người bạn già, bà nhìn đường cây xanh óng ánh dưới nắng, khẽ cảm thán.
“Con rễ chúng ta đúng là biết gây ấn tượng lần đầu gặp mặt, nhỉ”
Ông Triệu càng mơ hồ sau câu nói của vợ mình, mãi đến khi đã ngồi xuống ghế đá dưới tán cây xanh mát, ông mới sực tỉnh “Con rể?? Nhà chúng ta có con gái khi nào thế?”
Bà Hạ ngồi một bên bật cười thành tiếng, qua một lúc mới đáp lời “Thì con gái cưng của ông chứ còn ai”
Câu chuyện cứ như vậy, càng lúc càng khó hiểu. Nhưng có lẽ chỉ khó hiểu với ông Triệu mà thôi.
Hà Khải Thiên gõ cửa suốt mười phút, bên trong phòng vẫn một mực im lặng. Nhíu mày, hắn bất đắc dĩ lên tiếng
“Triệu Thái Bảo, mau mở cửa”
Bên trong vẫn bảo trì trạng thái im lặng.
Hà Khải Thiên lại tiếp tục nhượng bộ, dỗ dành bảo bối của mình.
“Bỏ mặc em, là anh sai. Anh xin lỗi. Đừng giận nữa, có được không?”
Kiên trì gõ cửa, giọng nói cũng vì người đang giận dỗi kia mà vô thức ôn nhu. Cũng không hề phát hiện ra, bản thân thế nhưng chưa từng cùng ai lại đủ nhẫn nại như vậy, còn tự cúi mình, tình nguyện nói từ xin lỗi.
Người bên trong nghe được ôn nhu của hắn, buồn bực trong lòng đều đã sớm bị ngọt ngào phủ lấp. Nhưng do bản tính trẻ con bướng bỉnh, nên càng muốn hắn dỗ dành thêm. Cố ý sụt sịt cái mũi nhỏ vì khóc mà đã sớm đỏ hồng, giọng nói khàn khàn, uỷ khuất cất lên
“Anh là đồ đáng ghét. Không phải chê em phiền phức nên không muốn gặp em nữa sao?”
Thành công khiến lông mày người bên ngoài nhíu thành một đường. Hắn thế nhưng cũng không đáp lại.
Mọi thứ đột nhiên chìm vào im lặng. Triệu Thái Bảo nín thở, lắng tai nghe, nhưng một chút tiếng động cũng không có. Có khi nào do cậu làm quá, khiến hắn chán ghét bỏ đi, mặc kệ cậu rồi không. Trong lòng vì suy nghĩ vừa rồi mà như bị đá đè nặng, nước mắt lại rơi tí tách, nhưng vẫn cố không phát ra tiếng, lắng tai nghe ngóng bên ngoài. Qua mườ̀i phút, bên ngoài vẫn như thế im lặng. Triệu Thái Bảo dứt khoát túm chặt lấy chăn trùm kín đầu “Oa” một tiếng, nức nở thành khóc lên.
Phiá bên ngoài vang lên tiếng chià khoá tra vào ổ. Cánh cửa trong tiếng khóc mà mở ra. Triệu Thái Bảo không hề hay biết vẫn như trước nức nở. Đến khi cả người và chăn bị một luồng hơi mát lạnh quấn quanh, chặt chẽ ôm lấy, cậu bị doạ đến quên cả khóc. Chăn rất nhanh bị kéo xuống, đôi môi nhạt màu xinh đẹp kia rất nhanh áp lên. Đến khi Triệu Thái Bảo nhận ra môi cậu đang bị người khác chiếm đóng thì đầu óc đã sớm mờ mịt, hai tay lại rất quen thuộc ôm lấy bờ vai vững chắc kia.
Hà Khải Thiên một đường ấn cả người Triệu Thái Bảo xuống giường, cả người đều đè lên, nụ hôn sâu càng thêm sâu, hận không thể nuốt cả người cậu vào trong. Ngậm lấy chiếc lưỡi ngọt mềm kia, kéo vào trong khoang miệng hắn, cảm nhận được chiếc lưỡi kia tuy run rẩy, nhưng lại quấn chặt lấy lưỡi hắn.
Kết thúc nụ hôn, cả hai đều hô hấp không vững vàng. Hà Khải Thiên nặng nề hít thở, nhìn gương mặt trắng hồng gần trong gang tấc, vì nụ hôn mà đôi mắt to tròn ngập nước mơ màng. Hắn nhíu mày phát hiện khoé mắt sưng hồng, cả cái mũi cũng đỏ hồng. Đau lòng xoa nhẹ khoé mắt cậu
“Làm sao lại khóc thành thế này?”
Triệu Thái Bảo uỷ khuất cắn môi, hai tay nắm lấy cổ áo sơ mi đen của hắn, không ngừng nắm bứt, mắt cụp xuống không dám nhìn thẳng vào hắn. Hà Khải Thiên thở dài, vùi mặt vào hõm cổ cậu, giọng nói ấm áp vang lên
“Là anh sai, anh khiến em phải khóc rồi. Thật xin lỗi”
Triệu Thái Bảo cọ cọ má vào mái tóc đen mềm mại kia, vòng tay hưởng thụ sự dịu dàng của hắn.
“Hứa với em, sau này đừng biến mất như vậy nữa. Em sẽ rất lo lắng”
Hà Khải Thiên mỉm cười hôn lên trán cậu “Anh hứa“. Sau lại không ngừng hôn khắp khuôn mặt cậu.
Triệu Thái Bảo khúc khích cười, chủ động hôn lên môi hắn.
Hai thiếu niên thật sâu nhìn vào mắt nhau, hài lòng thấy trong mắt đối phương duy chỉ mình mình, ấm áp lan toả toàn thân.
Triệu Thái Bảo nằm trong lồng ngực Hà Khải Thiên, lắng nghe nhịp tim vững chắc, an tâm trong lòng tăng lên. Tay lại phá phách cởi ra ba nút áo sơ mi của hắn, rồi lại đỏ mặt cài vào, rồi lại tháo ra, cứ như vậy nghịch không biết chán. Hà Khải Thiên cưng chiều vuốt ve mái tóc màu hạt dẻ mềm mại của cậu. Qua một lúc mới chợt nhớ
“Bảo bối, cơm trưa em đã ăn chưa?”
Không hỏi thì thôi, vừa nhắc tới đã nghe tiếng bụng nhỏ biểu tình. Triệu Thái Bảo le lưỡi cười cười, hắn thật hết cách với cậu.
Ra khỏi phòng Triệu Thái Bảo chu môi giơ hai tay “Cõng em đi”
Hà Khải Thiên trong mắt loé sáng, cong lên khoé môi xinh đẹp, một đường bước tới ôm ngang lấy bảo bối. “Đi ăn nào”
Triệu Thái Bảo bị doạ, vội ôm lấy cổ hắn, miệng nhỏ ở trên má hắn cắn một cái, xong lại sợ làm hắn đau mà hôn thêm một cái. Hà Khải Thiên bật cười hôn lại tiểu miêu nghịch ngợm.
Hai vợ chồng ông Trần Minh trở thành người bất đắc dĩ chứng kiến phim tình cảm không khỏi ngẩn người. Bà Hạ đã sớm thấy bình thường, tiến đến điểm lên mũi cậu mắng yêu “Đứa nhỏ này, đã biết đói rồi sao, để mẹ đi hâm lại đồ ăn”
Ông Triệu Minh mơ hồ tiến đến gần. Triệu Thái Bảo xấu hổ muốn nhảy xuống, lại bị hắn giữ chặt. Lúc sau lại càng thêm đỏ bừng mặt vì câu nói của ba cậu
“Thái Bảo nhà mình là con gái cưng bà nói sao?!”
Bà Hạ bưng thức ăn ra, nhìn biểu hiện mờ mịt của chồng mình, lại nhìn đến gương mặt đỏ hồng của cậu không khỏi cảm thán bật cười
“Nói chung là nhà ta có con rể, Bảo nhỉ?”
Triệu Thái Bảo bị câu nói của bà dồn đến đường cùng, uỷ khuất nhìn hắn tìm sự công bằng. Lại phát hiện ra Hà Khải Thiên, mắt xanh tràn ngập ý cười, xấu xa thì thầm bên tai cậu “Không phải sao?”
Triệu Thái Bảo quyết định không thèm để ý đến họ nữa, cắm cúi ăn cơm. Bà Hạ cười đầy ẩn ý nhìn Hà Khải Thiên ngồi bên người, gắp thức ăn cho cậu. Lại quay sang nhìn ông Triệu đang nhíu mày nhìn sang “Từ từ sẽ quen thôi, hai đứa nó như vậy, tôi rất yên tâm“. Ông Triệu lại thở dài một tiếng. Đúng lúc này, Triệu Thái Bảo đột nhiên vỗ bàn, quay sang nhìn ba người bên cạnh, nghiêm túc nói “Là con dâu mới đúng”
Hà Khải Thiên có hơi giật mình, sau lại cong lên khoé môi “Đều nghe em”
_____________________
Thần vừa xuống xe đi vào đã có thuộc hạ đến truyền lời của Hà Tử Vương. Nội dung lại khiến anh không khỏi thở dài.
Ông chủ cho gọi anh, thế nhưng là gọi đến phòng ngủ chứ không phải phòng làm việc.
Vừa đẩy cửa tiến vào, cổ tay đã bị nắm chặt, cỗ lực cường đại ném cả người Thần lên giường. Cũng không lập tức đứng dậy, Thần cả người mệt mỏi vùi xuống chăn giường mềm mại, gò má trắng mịn cọ xuống chăn mà ửng hồng.
Trong phòng truyền đến tiếng cười sảng khoái, Hà Tử Vương vừa tắm xong, chỉ quấn khăn tắm bên hông. Tuy đã hơn bốn mươi nhưng không hề mập béo xấu xí như đa số. Một thân cường tráng, mạnh mẽ, có người nói đây chính là độ tuổi đàn ông quyến rũ nhất. Đặt trên người Hà Tử Vương là vô cùng chuẩn xác. Gương mặt không xinh đẹp mê người như Hà Khải Thiên mà góc cạnh nam tính, thêm sự thuần thục từng trải càng tăng thêm mị lực.
Một đường đi tới, tay dùng lực, rất dễ dàng ôm lấy thân thể thon dài của anh vào ngực. Thần câu lên khoé môi, lười biếng nheo mắt dựa vào. Hà Tử Vương chính là hoàn toàn bị cuốn vào, cường ngạnh nắm lấy cằm trắng mịn, bắt anh hé miệng, môi ngay lập tức hôn xuống. Một nụ hôn lại chính là dùng lực rất lớn, cắn xé môi anh đến phát đau. Thần mệt mỏi mở mắt, nhìn đến gương mặt thuần thục, quyến rũ trước mắt, lại chính là một chút xinh đẹp mang theo lạnh lẽo cũng không tìm ra, trong lòng khẽ thở dài.
Trong lúc môi lưỡi không ngừng quấn lấy nhau, một tay Hà Tử Vương rất nhanh luồn vào trong áo. Vuốt ve da thịt mềm mịn kia, khoang mũi không kìm được mà hừ nhẹ. Ngậm lấy chiếc lưỡi mềm mại kia, không ngừng hút vào, dưới tay đã lần đến hai điểm đỏ hồng trước ngực Thần. Dùng sức kéo ra, lại ấn vào, dày vò không thương tiếc. Thần cảm nhận được đau đớn, nhưng chỉ khẽ nhíu mày, không phản kháng.
Quần áo trắng tinh trên người rất nhanh “Xoẹt” một tiếng xé ra. Hà Tử Vương có chút ngẩn người nhìn thân thể bên dưới.
Ngậm cắn vành tai Thần, giọng nói khàn đi vì dục vọng vang lên “Em thật đẹp”
Một đường liếm hôn xuống cổ, lại lưu luyến ở xương quai xanh không muốn dời đi. Răng nanh lúc nặng lúc nhẹ cắn xuống hõm vai trắng mịn, để lại từng đoá hôn ngân. Dưới kích thích điêu luyện, Thần dù không muốn cũng rất nhanh bị khoái cảm nhấn chìm.
“A...” Mềm mại rên rỉ, Thần cong lên thắt lưng, cố thả lỏng để cự vật tiến nhập.
Một hồi lại một hồi rong ruổi, Thần nhiều lần không thể thừa nhận mà run rẩy tránh né, lại rất nhanh bị Hà Tử Vương túm trở lại, không ngừng mạnh mẽ xỏ xuyên. Cho đến khi lần thứ hai trong người bị bỏng rát rót đầy. Hà Tử Vương mới đầy thoải mái ôm lấy một thân vô lực của Thần, lại hôn khắp người một lúc mới thực sự chìm vào giấc ngủ.
Thần tỉnh dậy đã là nửa đêm. Khó khăn rời khỏi vòng tay chặt chẽ, cả người dính dính khiến anh không khỏi nhíu mày. Tắm đi một thân nhơ nhớp, mới có thể nhẹ nhàng thở ra. Khoác áo tắm mở cửa rời đi, anh muốn về phòng ngủ thêm một chút. Khi đi ngang qua phòng bếp lại ngoài ý muốn thấy một người ngồi đấy.
“Cậu chủ...”
Hà Khải Thiên một thân đồ đen, ngồi trong phòng bếp không một tia sáng, như hoà lẫn vào bóng đêm. Thần chậm rãi bước đến, Hà Khải Thiên ánh mắt xanh như viên ngọc phát sáng trong đêm, vô cảm xúc nhìn ra khung cửa sổ. Không nhìn về phía Thần, Hà Khải Thiên đứng lên rời đi. Khi đi ngang qua người Thần, lại bất ngờ lên tiếng “Quần áo”
Hà Khải Thiên rời đi rồi, Thần vẫn ngơ ngác đứng đó, ánh mắt một mực dán vào bộ quần áo màu trắng trên bàn. Tay vươn đến muốn chạm, nhưng lại không đủ can đảm.
Hít sâu một hơi cố điều chỉnh tâm trạng không đúng. Thần khẽ cười nhạo bản thân một tiếng, ôm lấy quần áo, trở về phòng.
Phòng bếp rất nhanh không một bóng người, trong không trung lại như có như không thoảng mùi xì gà.
===================
Đoản mục.
Góc Gia đình Lão đại máu lạnh.
Thuần Thuần (cười lăn lộn): Lão đại là nàng dâu nuôi từ bé của Bảo Bảo... Hahaha...
Hà Khải Thiên: Lên đạn. Nhắm. Bắn.
Đoàng. Đoàng. Đoàng...
Thuần Thuần (nhảy qua chạy lại, la hét): A A A, cứu mạng. Lão đại tha mạng...
Chạy vào phòng Thần. Anh vừa mới tắm ra, thân thể trắng mịn cùng những giọt nước lăn a lăn. Máu mũi phụt ra.
Thuần Thuần (vô lại, râu dê, vươn tay chạy đến): Thần Thần dễ thương, đến, sờ một cái nào...hắc...hắc.
Lưỡi dao ào ạt phóng tới.
Hà Tử Vương (tươi cười): Con hổ giấy kia. Đồ của ta cũng giám đụng. Rất dũng cảm.
Một tiếng sau. Phòng cấp cứu.
Bíp -------------------------------
+_+////