Triệu Thái Bảo bị chuông báo thức reo tỉnh, mơ màng tìm kiếm bên cạnh. Nhưng sờ đến chỉ là một mảnh trống trải. Chờ cho trước mắt rõ ràng hơn, Triệu Thái Bảo ỉu xìu nhìn nhìn bên cạnh, mở chăn lên, nhấc gối lên, vẫn là trống không như trước, chẳng có ai nấp bên dưới cả. Không lẽ mọi chuyện ngày hôm qua chỉ là mơ thôi sao?
Tắm rửa thay bộ đồ đi học, lúc cài gần đến chiếc cúc trên cùng, cậu nhìn thấy một vết đỏ hồng. Sờ sờ vết đỏ, không cảm thấy ngứa, cậu khó hiểu nghiêng đầu. Nghĩ nghĩ mãi vẫn không biết đó là gì, cậu từ bỏ mặc tiếp quần áo rồi xuống nhà.
“Chào buổi sáng, con trai.” Bà Hạ từ trong bếp mang lên bữa sáng, mỉm cười ấm áp xoa đầu Triệu Thái Bảo.
Nhận thấy con trai một bộ dáng ỉu xìu không sức sống, ông Triệu buông xuống tờ báo trên tay, khom người nhìn cậu.
“Sao sáng sớm đã không chút năng lượng nào vậy? Tối qua mơ thấy ác mộng à, con trai? “
Triệu Thái Bảo mơ hồ chống cằm, ánh mắt long lanh ủy khuất. “Con mơ thấy Khải Thiên đã ở đây tối qua.”
Bà Hạ đặt phần ăn sáng cùng ly nước cam xuống cho cậu, mỉm cười “Vậy sao lại buồn, không phải đó là giấc mơ đẹp sao.”
“Chính là mơ nên con mới không vui. “ Chun mũi nói ra ủy khuất, tay vẫn vươn đến gắp lấy miếng thịt bỏ vào miệng, nhai nhai một chút, tâm trạng cũng tốt lên.
Bà Hạ lắc đầu, có chút không nói nên lời nhìn đứa nhóc mới một phút trước còn than thở, giờ lại tươi cười ăn không ngừng nghỉ. Theo cử động của cậu, bà Hạ chú ý đến dấu đỏ lấp ló trong cổ áo cậu. Đâu phải chỉ là mơ nhỉ. Bà Hạ có chút bất lực trước sự ngây ngô quá mức của nhóc con này.
Đột nhiên chuông cửa reo lên, bà Hạ bước đến mở cửa, nhìn thấy người đang đứng, bà ngạc nhiên, sau lại mỉm cười quay sang.
“Bảo Bảo à, có người đến tìm con kìa.”
Cười cười nhìn một chút, bà đi vào trong. Triệu Thái Bảo chậm rì rì bỏ thêm miếng thịt vào miệng, rời chỗ ngồi đi ra. Thấy bà Hạ cười tủm tỉm nhìn cậu rời đi, ông Triệu khó hiểu. Bà Hạ ngồi xuống bên cạnh ông, tiếp tục dùng bữa.”Mấy đứa trẻ bây giờ thật khó nắm bắt a.”
Triệu Thái Bảo vừa đi tới, trước mặt đột nhiên xuất hiện một bó hoa hồng đỏ thật to. Phía sau bó hoa hồng xuất hiện gương mặt đẹp như vẽ của hắn.
“Khải... Khải Thiên!!!”
“Chào buổi sáng, bảo bối. Tặng em.”
Triệu Thái Bảo ngơ ngác ôm lấy bó hoa, bước ra ngoài, trong mắt lại một lần nữa tràn ngập ngạc nhiên.
Trước mắt cậu bây giờ là chiếc xe màu đen quen thuộc của hắn, nhưng điều khác biệt là nó đã biến thành chiếc mui trần, hai bên gắn đầy những quả bong bóng đầy màu sắc.
“Thích không?” Hà Khải Thiên từ phía sau ôm lấy eo nhỏ của cậu, hơi thở lành lạnh thổi vào tai, nhưng lúc này lại phá lệ ấm áp.
Bất ngờ và ngạc nhiên qua đi, Triệu Thái Bảo bị hạnh phúc rót đầy, dùng sức gật gật đầu. “Em rất thích.”
Hà Khải Thiên xoay người cậu lại, nhìn vào gương mặt vui vẻ đang tỏa sáng lấp lánh kia, khóe miệng thỏa mãn cong lên. Hôn nhẹ lên mi mắt đáng yêu kia “Chúng ta đến trường nào”
Triệu Thái Bảo khe khẽ ngân nga, trên mặt đều là phấn khích ngồi vào xe. Hà Khải Thiên bỏ cặp cậu vào ghế sau, vươn tay cài dây an toàn cho cậu, nhìn Triệu Thái Bảo cười đến hai mắt đều cong cong, không nhịn được cũng cười lên. Xoa xoa mái tóc mềm mại, hắn chậm rãi khởi động xe.
Mui xe dần kéo lên, những chùm bong bóng cũng theo đó mà đồng loạt bay lên không trung, kéo đến sự thích thú của những người vô tình chứng kiến.
Nhớ đến giấc mơ của đêm qua, Triệu Thái Bảo ngốc ngốc kể cho hắn. “Đêm qua em mơ thấy anh đó. “
“Chỉ là mơ thôi sao? “ Hắn phì cười nhìn sang, thấy cậu vẫn ngốc ngốc chưa hiểu.
“Hôm qua em vậy nhưng dám chống đối anh! “ Ngắt ngắt đôi má trắng hồng kia, hắn bất mãn.
“Không có a~, tại vì thầy giáo...”
Triệu Thái Bảo chu môi phản bác, xong lại chợt nhận ra điều gì, mở to mắt nhìn sang gương mặt đang cười cười của hắn. Mắt và miệng đều không ngăn được cùng mở to thêm.
Hôm qua không phải mơ!
Nhớ đến những động chạm ngày hôm qua, hình ảnh nụ cười đẹp đến nghẹt thở kia, hai mắt cậu không ngăn được tỏa sáng.
Nhìn đến biến đổi trên mặt cậu, ý cười trên mặt hắn càng đậm. Khiến cho Triệu Thái Bảo mơ màng không thể dời mắt.
Xe dừng trước cổng trường kéo đến những ánh mắt đầy tò mò của những học sinh cùng người xung quanh.
Triệu Thái Bảo vẫn còn đang chìm trong mơ màng của viễn cảnh ngày hôm qua, một mực chăm chăm nhìn hắn.
Hà Khải Thiên phì cười, tiến về phía cậu, đến khi hai chóp mũi chạm vào nhau, nụ cười hắn càng thêm sâu.
“Em còn định nhìn đến bao giờ hả?”
“Anh cười lên thật sự rất đẹp rất đẹp a... “ Chạm lên vị trí đồng tiền như có như không của hắn, Triệu Thái Bảo hai mắt toả sáng.
“...em sợ nếu mình quay đi sẽ không được nhìn thấy nữa.”
“Ngốc.” Hà Khải Thiên cưng chiều xoa đầu cậu. Giọng nói trầm thấp vang lên “Đều cho em nhìn cả đời.”
Triệu Thái Bảo vui vẻ ôm lấy cổ hắn, chụt một tiếng hôn lên bên má hắn, giọng nói trong trẻo mang theo ngọt ngào “Em thích anh. Rất rất thích. Hì hì “
Bật cười thành tiếng trước hành động đáng yêu vượt mức cho phép của cậu, Hà Khải Thiên xoa xoa cái đầu nhỏ không ngừng đung đưa kia.
Hà Khải Thiên mở cửa xe bước ra. Mọi người xung quanh đều không tự chủ quay sang nhìn hắn, rồi tất cả đều lâm vào tình trạng thẫn thờ. Kia có phải là họ đang nhìn thấy thiên thần không.
Hà Khải Thiên lúc này đã thu lại hoàn toàn nét cười vừa nãy, cả người không ngừng tỏa ra khí lạnh, khiến đám người đang ngẩn ngơ kia không ngừng run lên. Đây rõ ràng là ác quỷ từ địa ngục lên a, nào giống thiên thần chứ.
Đi vòng qua phía bên kia, mở cửa xe, Hà Khải Thiên đỡ lấy Triệu Thái Bảo, giúp cậu xuống xe.
“Em đi học đây. Tạm biệt anh.” Triệu Thái Bảo hồn nhiên đón lấy cặp sách từ tay hắn, vẫy vẫy tay tạm biệt.
“Học ngoan, chiều anh đến đón em.” Hà Khải Thiên cưng chiều chỉnh lại cổ áo cậu, động tác đều là ôn nhu cùng nâng niu khiến đám người kia như muốn rớt hai mắt ra ngoài.
“Thật sao?”
“Đã bao giờ anh nói dối em chưa? Ngốc, mau vào lớp đi.” Đặt một nụ hôn lên trán cậu, cưng chiều trong mắt càng tăng lên.
Triệu Thái Bảo hai mắt to tròn tỏa sáng, mỉm cười tạm biệt hắn.
Triệu Thái Bảo vừa rời đi, Hà Khải Thiên trong nháy mắt trở lại băng sơn. Trên mặt không một tia cảm xúc, giống như ấm áp khi nãy chỉ là ảo giác.
Mọi người bị hàn khí lan toả từ hắn làm cho run rẩy. Một người sao có thể thay đổi trong chớp mắt vậy a.
Lại nhìn đến người được hắn nâng niu kia. Bộ dáng có dễ nhìn một chút, nói cho cùng cũng chỉ là một đứa con trai bình thường thôi mà.
Dần dần những ánh mắt đó khi hướng về cậu cũng thay đổi. Ngưỡng mộ có, ganh tị cũng không ít.
Vừa trở lại xe, chuông điện thoại của hắn reo lên. Nhìn số điện thoại hiển thị trên màn hình, không suy nghĩ lập tức ngắt máy.
Ở con đường nhỏ gần đó, một ánh mắt ảo não nhìn theo chiếc xe rời đi, tiếng đồ vật bị bóp nát vang lên. Bóng đen chớp mắt biến mất như chưa từng có.
////////////////////////////////////////
Đã có ai đọc đến đây chưa a~, sự thật là chương này có hơi ngắn nhỉ (´∀`)
Ta chỉ có nhiêu đó lời muốn nói (⌒o⌒)