Bảo Bối Của Tam Đại Thiếu Gia Lạnh Lùng

Chương 24: Chương 24




Đau vết thương ở trong tim nó rát hơn ở bên ngoài ,vết bỏng rát mẩn đỏ lên nhưng nó không cảm giác đk vết đau nó như thế nào

-cô kia đứng đó làm z dọn nhà đi;1 chị giúp việc nói

nó cầm chổi lau nhà lau

-cô nhìn chỗ kia đã sạch đau;chị đó nói

-dạ ;nó cúi đàu lau chỗ đó chị ta định làm khó nó mà chỗ đó lau sạch rồi

sau một ngày làm việc mệt mỏi nó về phòng ,căn phòng cũ kĩ nhỏ ,nó ra lan can nhìn lên bầu trời nước mắt rơi suống

-gia anh ,anh đang ở đâu anh còn nhớ em chứ ,anh phải sống tốt nhá ;nó nói ngẹn ngào trong tiếng nấc nghẹn

ở bên 1 chỗ nào đó một nụ cười chua xót

-vẫn nhớ hắn sao;bóng đen nói và bỏ đi

Trong lời nói có một sự chua xót khó tả

sáng...

nó dậy ,đang đi trên đường mang đống quần áo đi giặt gặp lã quản gia ,tối hôm qua nó chưa ăn gì thật sự rất đói

-cô đi đâu vậy;lã quản gia nói

-dạ cháu mang đống quần áo đi giặt ;nó nói

-xong thì cô vào nhà kho giọn cho tôi ;lã quản gia nói

nhà kho sao là chỗ đó rất bụi để lâu lắm rồi

-nhưng một mình cháu sao;nó hỏi

-không một mình cô thì ai nữa ;lã quản gia bưc mình nói và bỏ đi

nó mang quần áo đi giặt sau đó vào nhà kho dọn dẹp

vừa mở cửa ra bụi bám ,mù mịt khó chụi thật ngạt thở mà .nó lấy khăn lau đi

cánh cửa đột nhiên đóng vào nó vội quay lại vội ra chỗ cánh cửa vặn ổ khóa nhưng không mở được

-có ai ở đó không ;nó nói

một sự bình thản đến lạ lùng

nó cố gắng mở cửa

nó cố gắng đập tay vào cửa để phát ra tiếng động nhưng không thấy ai trả lời có lẽ căn phòng này khá rộng và cách xa hành lang

-có ai không ;nó cố gắng gọi chỉ nhận lại sự im lặng đến khó tả

căn phòng bụi bẩn .những làn bụi bay lên làm sự hít thở không khí của nó khó khăn

-khụ khụ ....;nó ho

bóng tối bao chùm căn phòng trở nên lạnh lẻo cô đơn sao lại căn phòng lại bị khóa chứ nó suy nghĩ và giọt nước mắt rơi xuống

.....Bên ngoài phòng ăn ba người ngồi vào ăn

có lẽ 2 người cùng thắc mắc sao không thấy nó

-người giúp việc mới đâu rồi; thiên vũ hỏi

lã quản gia định nói nhưng linh nói thay

-em bảo cô bé đó đi mua đồ hộ em ,em về nhà mẹ một chút; linh nói

-umk; cậu nói

một nỗi băn khoăn khó tả trỗi lên

-cô định về nhà mẹ đẻ sao;thiên lâm hỏi

linh có vẻ giật mình

my nhìn thấy vẻ lo lắng đó có lẽ có chuyện gì đó đã sảy ra

Lúc đó linh không biết trả lời thế nào nữa .Mã phu nhân bước vào nhà Linh

-mẹ ;3 tiểu thư họ Trần đòng thanh chào

Mã phu nhân nhìn 3 con dâu của mình cười nhẹ

-Thiên Lâm ,Thiên Vũ ,Thiên Minh cùng với con dâu của mẹ ,mẹ đã sắp xếp cho các con chuyến du lịch sang mỹ để nghỉ ngơi sau đó về sẽ đính hôn;Mã phu nhân nói

-còn chuyện ở công ti;thiên vũ nói cố từ trối

-tôi rất bận ;Thiên minh nói

-không cod thời gian cho mấy truyện linh tinh đâu; thiên lâm noí

3 tiểu thư họ Trần khuôn mặt trở nên khó coi

-việc mẹ đã gia cho thư kí rồi các con đi thoải mái đi còn chuyên linh con muốn về nhà mẹ đẻ con về sao nhé;Mã phu nhân nói

-dạ được;linh cười nói

-con cảm ơn mẹ ;vân cười nói

-được rồi các con ngày mai sẽ đi chuẩn bị quần áo đi ;Mã phu nhân nói và đi

3 con gái rất vui vẻ con 3 người kia có vẻ không hứng thú cho truyện này lắm

------------chuyến bay sang mỹ

trên máy riêng Mã phu nhân bà đã chuẩn bị đầy đủ cho chuyến đi với phi cơ hạng sang

trong suốt chuyến đi 3 người kia không nói lời nào chỉ thấy tiếng nói của 3 cô

-oa ở mỹ chị sẽ đi sooping;my nói

vvvvvvvvvvvvvv........................

-----------------------------------------------------------------------------------------------------------

trong nhà kho nó mệt mỏi đến nỗi ngất lịm đi trên người đầy vết thương

-cạch .......;chiếc của mở ra

ánh sang chiếu vào ,nó mệt mỏi mở mắt

-thiên minh;người nó nghĩ là thiên minh nhưng không phải mà là bà Mã phu nhân

Mã phu nhân nhìn nó khinh bỉ mơ tưởng con trai bà đến đây cứu nó ư không biết vô liêm sỉ ( t/g bà thì có )

-mẹ ; nó nói nhỏ

-tôi đã nói rồi tôi không phải là mẹ của cô ;Mã phu nhân khó chụi nói

-còn nữa cô nghĩ con trai tôi sẽ đến cứu cô ư mơ đi nó sắp kết hôn rồi ;Mã phu nhân nói bằng giọng chua nhu dấm

câu nói như cứa vào tim nó

-chắc cô cũng không hiểu vì sao mình bị đối sử như thế này phải không ;Mã phu nhân bí ẩn cúi suống tai nó nói nhỏ

nghe xong nó mặt tím tái lại

-s....a..o ..c..ó..thể ;nó lăp bắc nói

Mã phu nhân nhìn nó

-chính là cái giá cô phải trả cho việc mình làm còn tôi chỉ là trả thù thôi ;Mã phu nhân nói

-hắc long đâu mang cô ta đi;Mã phu nhân ra lệnh cho vệ sĩ mang nó đi đâu đó

-bà định đưa tôi đi đâu ;nó dãy dụa yếu ớt nói

-tôi đưa cô đến chỗ mà cô đã giết chết con tôi và cô cũng sẽ phải như vậy ;sau đó là một tiếng cười hả hê

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.