Trong lời nói có một sự chua xót khó tả
sáng...
nó dậy ,đang đi trên đường mang đống quần áo đi giặt gặp lã quản gia ,tối hôm qua nó chưa ăn gì thật sự rất đói
-cô đi đâu vậy;lã quản gia nói
-dạ cháu mang đống quần áo đi giặt ;nó nói
-xong thì cô vào nhà kho giọn cho tôi ;lã quản gia nói
nhà kho sao là chỗ đó rất bụi để lâu lắm rồi
-nhưng một mình cháu sao;nó hỏi
-không một mình cô thì ai nữa ;lã quản gia bưc mình nói và bỏ đi
nó mang quần áo đi giặt sau đó vào nhà kho dọn dẹp
vừa mở cửa ra bụi bám ,mù mịt khó chụi thật ngạt thở mà .nó lấy khăn lau đi
cánh cửa đột nhiên đóng vào nó vội quay lại vội ra chỗ cánh cửa vặn ổ khóa nhưng không mở được
-có ai ở đó không ;nó nói
một sự bình thản đến lạ lùng
nó cố gắng mở cửa