Cô đi ra giữa cơn mưa ,những giọt mưa lạnh như những giọt pha lê ngọt ngào
những giọt mưa luôn làm cho con người bớt suy tư lo âu ,chúng trong sáng lan tỏa đến trái tim .
Cô cứ đứng thế dưới mưa ,những sầu lo tan đi nhanh chóng
Thiên Lâm đi tìm mãi mới được một chỗ bán quần áo,Thiên Lâm chọn mãi cho Cô mới được một bộ váy và một chiếc tắm. được những thứ ở đây toàn hàng chợ thật ra Thiên Lâm
không muốn cho Cô mặc những đồ này,nhưng bây giờ thật không còn biện pháp gì cả Thiên Lâm cho quần áo vào mấy lần túi cho đỡ ướt và chạy đi trong mưa
Thiên Lâm chạy nhanh về thì thấy Cô đang dầm mưa Thiên Lâm không khỏi tức giận ,Thiên Lâm sợ Cô cảm Cô lại dầm mưa .
Thiên Lâm nhanh chóng kéo Cô vào chỗ trú mưa
-em không thấy trời đang mưa sao,nếu em ốm thì sao hả: Thiên Lâm tức giận nói
Cô bình thản nhìn Thiên Lâm
-không sao ,lúc trước em đi giao báo em thích nhất đi vào trời mưa mà: Cô nói
Thiên Lâm đưa cho Cô bọc quần áo
-em vào thay đi: Thiên Lâm nhắc nhở Cô
Cô lấy quần áo vào một góc thay quần áo
Cô cất quần áo đó vào túi bóng đi ra
Thiên Lâm nhìn Cô thấy tóc Cô ướt lấy chiếc khăn màu tím mà Thiên Lâm vừa mua lau tóc cho Cô từng cử chỉ lo lắng với Cô
Cô chăm chú nhìn những cử chỉ ân cần của Thiên Lâm tâm trạng hỗn độn
điện thoại Thiên Lâm reo
Thiên Vũ
-Sao vậy Anh hai: Thiên Lâm hỏi
-Em đang ở đâu vậy: Thiên Vũ cố tình hỏi
-em đang ở thành phố A: Thiên Lâm thành thật nói
-Đến đó làm gì vậy:
-có chút việc:
Thiên Vũ khá ngạc nhiên hôm nay Anh trai mình lại quan tâm mình đến như vậy
-việc sao,nhưng anh thấy em ở thành phố A với một Cô gái: Thiên Vũ trêu chọc
-thì sao: Thiên Lâm khó chịu noi
-Nhìn rất giống Bảo bối đúng không:
Thiên Lâm biết Anh trai mình cực kì nguy hiểm độc ác
--Anh muốn sao:Thiên Lâm khó chịu nói
-Bảo bối với em đang ở chung vậy em dẫn Cô ấy đến khách sạn gặp anh đi ,anh nhớ Cô ấy đừng từ chối nếu từ chối là em muốn độc chiếm Cô ấy rồi:
Thiên Vũ tắt máy,Thiên Lâm khuôn mặt đầy suy tư nhìn sang Cô