Bảo Bối Của Tôi Là Em

Chương 170: Chương 170: Bị ngăn cản (3)




“ Không cho chúng tôi đi? Ha, thật sự nghĩ chúng tôi sợ các người sao? Không tin tôi cho chỗ này biến thành cát bụi và ngay cả cậu cũng về với đất mẹ thiên nhiên à? ” Dylan lớn giọng, tên này điên thật rồi! Nhìn là biết có sợ nhưng vẫn luôn miệng nói làm, thật sự chán sống rồi! Nhưng Dylan vẫn còn muốn sống nha! Alice mà nổi khùng lên một cái là không biết được có sống qua ngày mai không nữa! Tại sao mấy người trong tổ chức Thần Tử đều gây phiền toái cho tôi thế này!

“ Nhìn tôi giống người sẽ sợ sao? ” Hắc Ninh vỗ tay vào ngực, nói như thể mình không sợ bất cứ điều gì cả.

“ Sợ! Đồ mạnh miệng không có tiền đồ! Rõ ràng là sợ nhưng vẫn rất mạnh miệng, cậu không sợ chết dưới tay Alice nhưng tôi sợ! Có nghe rõ chưa hả? ” Dylan thú thật luôn là thủ đoạn của Alice ngày một càng tiến bộ, đến bây giờ khi nhìn thấy cách cô giết người đa dạng và phong phú đến phát run!

“ Anh sợ mới không có tiền đồ! Tôi, tôi không sợ! ” Hắc Ninh cãi tay đôi với Dylan.. Chỉ, chỉ là một Alice thôi mà! Dù sao cũng là một cô gái, có.. có việc gì mà phải sợ chứ!

“ Thằng ngốc! Cậu từng thấy Alice giết người chưa mà dám nói? Cậu đã thấy một người lột da người khác mà không chớp mắt hay nhíu mày dù chỉ một cái không? Đã từng thấy Alice dùng dao gạch 596 nhát lên người một phạm nhân khiến toàn thân hắn thấm đỏ máu chưa? Đã từng thấy những loại độc mà cô dùng để giết và hành hạ người khác chưa hả? Gần đây nhất chính là một nạn nhân, đã bị giết bởi một loại độc tố đáng sợ. Tất cả xương khớp sẽ dần mất đi chất nhờn, toàn bộ xương sẽ vỡ vụn như hạt cát. Như thế thì có gì đáng sợ chứ? Loại độc khiến người ta chịu đâu khổ trong 3469 ngày kìa, đó mới là cực hình. Hằng ngày Alice đều nhìn nổi thống khổ của người đó mà không một chút thương xót. Thế nào? Có còn cảm thấy cô ấy chỉ là một cô gái không? ” Dylan cười nhạt, chính mắt anh chứng kiến những sự việc kể trên còn rất sợ, đừng nói đến là người đang nghe kia. Không chỉ bấy nhiêu mà còn rất rất nhiều, người chết dưới tay Alice nhiều như hạt cát trên sa mạc, mỗi mạng sống đều quá mong manh.

Hắc Ninh khụy xuống khi nghe Dylan kể, tại sao trên thế giới này vẫn còn một người phụ nữ đáng sợ như vậy chứ?

“ Cậu muốn xem mặt của tôi? ” Alice bước xuống máy bay, cuộc nói chuyện ban nãy cô đã phần nào nghe được.

“ Tôi.. Tôi.. Đúng vậy, tôi muốn xem mặt cô! ” Hắc Ninh run rẩy, dù sao tệ nhất cũng chỉ là chết thôi mà! Chết không đáng sợ, sợ nhất là những thủ đoạn tàn ác kể trên thôi!

“ Được. ” Alice trả lời một cách nhẹ nhàng, trong khi Hắc Ninh quá đỗi bất ngờ lẫn vui mừng thì Dylan lại càng lo lắng hơn. Alice luôn là vậy, cho người ta một tia hy vọng sống sót xong lại khiến cho người đó từ thiên đường rớt thẳng xuống địa ngục. Luôn luôn là vậy, cô chẳng thay đổi một chút nào.

Alice nhẹ nhàng tháo khăn che mặt xuống, vừa lúc Hắc Ninh đã nhìn, cô liền khéo lên tiếp tục che lại.

“ Chúng tôi đi được rồi chứ? ” Alice hỏi cho có lệ, không đợi Hắc Ninh trả lời mà bước thẳng vào trên máy bay. Không nén lại quá lâu vì trên máy bay còn có Holly.

“ Mời, mời! ” Hắc Ninh nhanh chóng ra lệnh để Dylan cùng Alice rời đi. Tất cả đều trót lọt, một lúc lâu sau thì Killian đến.

“ Người đâu rồi? ” Killian hớt hải chạy sang đây, không chỉ một mình hắn mà còn có cả Hàn Tử Mặc.

“ Đã đi được hơn 20 phút rồi. ” Hắc Ninh trả lời, đang ngồi bên trong rót nước cho Hàn Tử Mặc cùng Killian.

“ Cái gì chứ? ” Killian không tin được, phóng nhanh như vậy mà vẫn không kịp!

“ Gồm ai và ai? ” Killian hỏi rõ ràng, Hàn Tử Mặc vẫn ung dung nghe.

“ Như đã báo cáo, một nam một nữ. Nam là Dylan, Minh Chủ Dạ Thiên Đế Quốc. ” Hắc Ninh nói thì có hai người khựng lại, một là Killian, hai là Hàn Tử Mặc.

“ Nữ là Alice, Vương của Vương Quốc Anh. Hoàn toàn không giống chủ mẫu của chúng ta. ” Hắc Ninh với giọng chắc nịch.

“ Có nhìn rõ nhan sắc hay không? ” Hàn Tử Mặc bây giờ mới cất giọng trầm trầm, hy vọng linh cảm xấu của hắn là sai.

“ Dạ có, là một người phụ nữ rất tàn ác, với một mái tóc trắng bạch, cùng một đôi mắt màu đỏ tươi. Nhìn có vài nét giống chủ mẫu nhưng tóc của chủ mẫu rõ ràng là màu vàng óng, và một đôi mắt xanh biếc. Vì vậy cô ta không thể nào là chủ mẫu được! ” Hắc Ninh tuyên bố không chút sợ sệt, lúc này sắc mặt Hàn Tử Mặc không thể nào đen hơn.

“ Ninh bảo bối à, cậu đã sai rồi! Nào, nào, Tử Mặc, mau mau uống nước đi! Hạ hỏa hạ hỏa! ” Killian nhanh chóng hiểu rõ sự tình, bởi vì ban nãy là Hắc Ninh đã cúp ngang trong lúc Killian định nói ngoại hình của Huyền Thiên Băng đã thay đổi. Nhưng cái không ngờ đến là ngay cả tên cũng đổi luôn rồi! Lợi hại lợi hại!

Hắc Ninh lúc này không khỏi run rẩy, liền uống hết một ngụm nước, ngay lúc đó, toàn thân Hắc Ninh cứng đờ không cử động được. Sắc mạnh dần tím rồi lại tái xanh.

Killian nhanh chóng khám rồi phán: “ Trúng độc rồi! ”

“ Có thuốc giải không? ” Hàn Tử Mặc như bực tức hơn nữa, không chỉ để cho Huyền Thiên Băng chạy thoát mà còn làm bản thân trúng độc nữa!

“ Có! Để tôi đưa cậu ta..! ” Killian vội vã, chưa kịp nói hết thì đã bị Hàn Tử Mặc cắt ngang.

“ Không cần cứu! Quá vô dụng! Hừ! ” Hàn Tử Mặc không thích dong dài nói xong liền rời đi.

“ Chủ.. ” Hắc Ninh lúc này cảm thấy bản thân thật quá vô dụng, ngay cả nói cũng không thể!

“ Được rồi. Tôi đưa cậu thuốc giải trước đã, mau uống đi. ” Killian nói, nhưng khi nhìn vẻ mặt không cam lòng của Hắc Ninh thì Killian liền nói: “ Hàn Tử Mặc chỉ nói vậy thôi, sẽ không muốn cậu chết đâu. Mau uống vào đi, cùng lắm sau khi khỏi đến Hình Đường chịu phạt. ”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.