Bảo Bối Của Tôi Là Em

Chương 83: Chương 83: Càng ngày càng lười




Huyền Thiên Băng nói, ngủ đến tối cho Thanh Di chờ chơi! Haha!

“ Được! ” Hàn Tử Mặc trả lời rất nhanh nha, không hề có ý gì là chần chừ.

“ Thôi, em đùa đấy. Anh định để em gái mưa của anh chờ anh tới tối à? Nếu thế thì cô ta sẽ mang một ánh mắt hận thù với em đấy, không được đâu! ” Huyền Thiên Băng xua tay nói.

“ Kệ cô ta, anh ngủ với em thì liên quan gì? ” Hàn Tử Mặc ngơ ngác hỏi lại.

Huyền Thiên Băng chẳng biết phải nói sao luôn, chẳng nhẽ giờ nói em muốn anh xuống dưới cùng em để dằn mặt tiểu tam à?

“ Mặc kệ đấy! Thế bây giờ có đi không thì bảo? ” Huyền Thiên Băng chẳng thèm nói lí lẽ nữa.

“ Đi! ” Hàn Tử Mặc nhanh chóng trả lời, còn bế cả Huyền Thiên Băng vào phòng tắm.

“ Chờ.. Đã.. ” Huyền Thiên Băng không kịp phản ứng đã bị bế thốc vào phòng tắm.

“ Um.. Anh.. Làm cái gì thế..? ” Huyền Thiên Băng cảm thấy toàn thân ngứa ngáy, khó chịu lên tiếng.

“ Anh đã nhịn cả 4,5 ngày rồi.. Em còn không cho anh ăn thì anh sẽ đói chết đó! ” Hàn Tử Mặc nhanh chóng làm bước dạo đầu.

“ Ư.. A.. Chậm.. Chậm thôi.. ” Tiếng rên như kích thích Hàn Tử Mặc, hắn ngày một nhanh hơn, xong lại nhịn không nổi mà đút thẳng vào bên trong cô.

“ Hự.. A~ ”

Phòng tắm vì thế ngập mùi hoan ái, ám muội.

[…] 3 tiếng sau.

“ Dừng.. Dừng lại đi! ” Huyền Thiên Băng mệt mỏi nói, cô đang thầm mắng Hàn Tử Mặc là người hay là siêu nhân thế? Lúc nào làm tình cũng chỉ có cô mệt mỏi không thôi riêng hắn thì sức mạnh tràn trề.

“ Một lần nữa. ” Hàn Tử Mặc vẫn ra vào đều đặn trong Huyền Thiên Băng, phía dưới co bóp dữ dội..

“ Không! Anh đã nói câu này rất nhiều.. Ư.. Hức.. ” Không đợi Huyền Thiên Băng nói xong, Hàn Tử Mặc luân động ngày càng mạnh mẽ khiến cô đến nói cũng không thể.

[…] 50 phút sau.

Hàn Tử Mặc đang lau cơ thể cho Huyền Thiên Băng, hắn mỉm cười hì hì và trưng ra cái bản mặt ngây thơ vô số tội của mình.

“ Hừ..! ” Huyền Thiên Băng gằn giọng, mệt thì cũng không quá mệt đi nhưng sáng sớm chưa ăn sáng mà đã hoạt động mạnh thế này rồi thì sức ở đâu ra..?

“ Vợ.. Anh lau xong rồi! Anh thay quần áo cho em luôn rồi. ” Hàn Tử Mặc trả lời, bây giờ hắn năng lượng tràn trề không giống như cô uể oải.

“ Đói rồi.. ” Huyền Thiên Băng xoa xoa bụng nói, cô ăn không nhiều nhưng không có nghĩa là cô ăn ít. Cô ăn uống phải điều độ chứ không sẽ ảnh hưởng rất lớn đến sức khỏe cùng năng lực.

“ Được, anh cùng em xuống ăn. ” Hàn Tử Mặc nhìn cô gái nhỏ đang ngồi trong lòng mình, nói.

“ Anh bế em đi! ” Huyền Thiên Băng ngước mặt lên nhìn Hàn Tử Mặc, hai tay giơ lên chạm má hắn.

“ Em không tự đi được à? ” Hàn Tử Mặc cười nói, hắn đây là đang muốn chọc tức cô à? Vừa nãy ai đã làm cô đi không nổi đứng không xong hông thì đau nhức cơ chứ?

“ Hờ, đi nổi cũng hay. ” Huyền Thiên Băng phũ phàng đáp lại.

“ Vậy... Anh sẽ miễn cưỡng bế em! ”

“ Anh dám không miễn cưỡng à? ” Huyền Thiên Băng cau mày, không có vẻ tức giận mà chỉ có hờn dỗi vu vơ của các cặp đôi yêu nhau mà thôi.

“ Anh không dám! Đi nào. ” Vừa nói Hàn Tử Mặc liền bế cô dậy, đôi lúc Huyền Thiên Băng cảm thấy bản thân cô càng ngày càng lười mà! Đi cũng lười, hắn bế cô. Ăn cũng lười, hắn đút cô. Ngay cả tắm, thay quần áo, đánh răng rửa mặt cô cũng lười! Và dĩ nhiên Hàn Tử Mặc sẽ giúp cô làm tất cả.

[…] Phòng ăn.

Vừa bước xuống đã nhìn thấy Thanh Di cùng Triệu Việt Tân ngồi ở phía dưới. Thanh Di nhìn hai người đi xuống với ánh nhìn không mấy vui vẻ, khi nãy trong lúc đang đi kêu Hàn Tử Mặc lần hai thì Thanh Di đã nghe thấy cái không muốn nghe rồi.. Chỉ cần nghe thanh âm Huyền Thiên Băng phát ra từ phòng tắm thì cũng đủ hiểu họ đang làm gì với nhau rồi.

“ Tử Mặc.. ” Thanh Di vội lên tiếng khi thấy Hàn Tử Mặc đang kéo ghế giúp Huyền Thiên Băng ngồi vào bàn. Thế nhưng Thanh Di lại bị Hàn Tử Mặc phũ không thương tiếc, ăn cục bơ to đùng. Huyền Thiên Băng nhìn một cảnh này thì không nén nổi cười to. * Phụt.. Haha.. *

Hàn Tử Mặc xoa đầu cô, hỏi: “ Có muốn ăn gì không? ”

“ Ăn gì cũng được, chỉ cần là anh nấu em đều ăn tất! ” Huyền Thiên Băng trả lời nhưng vẫn cười khúc khích.

“ Tử Mặc.. Anh không cần nấu đâu, em đã nấu sẵn rồi. ” Thanh Di nhanh chóng nói, tay còn chỉ những món đã bày biện trên bàn ăn.

“ Thanh Di, sau này không cần nấu nữa. Nó không tốt cho tay em với cả sẽ rất tốn sức. ” Hàn Tử Mặc vẫn luôn dùng một thái độ nhân nhượng nhất đối với Thanh Di. Đối với hắn thì đây là cách nói không gây tổn thương nhất rồi.

“ Mặc, anh không cần nấu nữa. Em! Không! Ăn! Nữa! Đâu! ” Huyền Thiên Băng đứng dậy đi ra ngoài, không phải giận hờn hay gì mà đơn giản cô không muốn ở trong cái nơi có trà xanh.

“ Băng! ” Hàn Tử Mặc chạy theo cô, nắm tay cô lại.

“ Hả? Sao thế? ” Huyền Thiên Băng ngơ ngác hỏi.. Cô đừng phắc dậy đi ra ngoài nhanh vậy là sai rồi hả?

“ Em.. Đi đâu vậy? ” Hàn Tử Mặc ngập ngừng hỏi, hắn đây là sợ cô dỗi rồi bỏ hắn một mình nha!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.