Bảo Bối Của Tôi Là Em

Chương 36: Chương 36: Chai mặt - Mặt dày




Huyền Thiên Băng nhìn cái người giận hờn hệt như con nít kia thì lắc đầu ngao ngán. “ Anh ta lớn rồi mà sao vẫn cứ giận hờn thế nhỉ? Cứ như con nít ấy! ”

Huyền Thiên Băng mặc kệ ai kia đang hờn giận hay dỗi hờn, cô bật ti vi lên xem một cách vô tư. Một lát sau Hàn Tử Mặc bước xuống thấy cô đang vui vẻ xem ti vi thì sắc mặt lại đen thêm vài lớp nữa. Hắn bước xuống lầu lướt ngang qua Huyền Thiên Băng nói một câu rồi liền bước ra cửa đi ra ngoài: “ Đã sắp xếp cho em thi vượt cấp rồi, lên trường làm đi! ”

“ Hứ! Đồ chuyên giận dỗi! Tôi cứ mặc kệ anh xem anh giận được bao lâu! Hừ! ” Nói rồi Huyền Thiên Băng cũng bước lên lầu, cô mở cửa phòng ra lấy chiếc ba lô của mình rồi bước xuống. Huyền Thiên Băng bước ra ngoài cửa quan sát hết sân thì thấy có một chiếc xe màu đen trông rất vừa mắt cô, cô bước tới thì thấy chiếc chìa khóa ở bên trong. Huyền Thiên Băng lấy chiếc chìa khóa rồi mở cửa ngồi vào xe. Cũng lâu rồi cô không lái xe nhỉ? Huyền Thiên Băng lái xe với tốc độ bình thường nhất 100 km/h.

Rất nhanh sau đó cô đã đậu xe vào bãi đỗ xe của trường và bước thẳng vào phòng hiệu trưởng. Hiển nhiên Hàn Tử Mặc đã chuẩn bị xong xuôi cả rồi, vừa vào liền có người đưa một xấp đề cho cô. Cô ngồi trên bàn lấy vài cây bút ra làm một cách nhàn nhã nhất.

[…] Hàn Thị.

“ Hợp đồng này tôi kêu các người làm! Tại sao lại làm thành như vầy hả? Vô dụng! ” Hàn Tử Mặc quăng một đống giấy xuống đất.

“ Tổng.. tổng tài.. ” Người nhân viên kia thì lại không hiểu sao hôm nay ông chủ của họ lại phát hỏa tới vậy!

“ Khụ.. cậu đi ra ngoài đi. Ở đây để tôi lo ” Nhìn thấy người bạn của mình phát hỏa Ken không khỏi lo sợ, sợ cái tên điên này sẽ dọa hết nhân viên khiến họ nghỉ việc mất. Hàn Tử Mặc hôm nay rất lạ! Những việc thường ngày hắn không quản tự nhiên hôm nay lại quản đã vậy còn mắng lên mắng xuống, sắc mặt thì đen như than hệt như núi lửa lúc nào cũng có thể phun trào!

“ Vâng vâng.. Cảm ơn trợ lý Ken ” Người nhân viên kia nghe Ken nói thì không khỏi biết ơn Ken, coi như anh ta đã thoát khỏi cái địa ngục trần gian này rồi. Người nhân viên liền phóng ra ngoài ngay lập tức vì sợ bị ông chủ kêu lại.

“ Hàn Tử Mặc à cậu nói tôi nghe đi rốt cuộc hôm nay cậu bị làm sao thế? Ăn phải thuốc súng à? ” Ken bước lại gần Hàn Tử Mặc đang ngồi trên ghế kia.

“ Hừ! Không phải việc của cậu! ” Hàn Tử Mặc vừa nghe Ken nói liền nhớ tới chuyện Huyền Thiên Băng không chịu dọn về ở cạnh hắn làm tâm trạng hắn đã xấu nay còn xấu hơn.

“ Ấy dà.. Hình như tôi đoán được đại khái sự việc như nào rồi a! Cậu và chị dâu giận nhau rồi ” Khuôn mặt của Ken chứa đầy sự tò mò không thể che lắp được.

“ Không có! ” Hàn Tử Mặc một mực phản bác! Gì mà giận nhau chứ! Chỉ có hắn giận cô thôi!

“ Gì hả.. Vậy là không giận nhau à, chán thế. ” Ken tỏ vẻ chán nản nhìn Hàn Tử Mặc.

“ Xem ra cậu có vẻ rất thất vọng? ” Hàn Tử Mặc nhíu mày hỏi.

“ Không không tôi không thất vọng xíu nào.. Tôi đang cảm thấy rất vui nha. ” Ken lập tức giải thích ngay.

“ Tôi có việc muốn hỏi cậu. ”

“ Được thôi cậu cứ hỏi đi. Tôi sẵn sàng trả lời chỉ cần tăng lương là được. ” Đối với Ken việc gì anh không hứng thú chứ việc moi móc tiền của Hàn Tử Mặc thì Ken lại rất hứng thú mặc dù Ken không thiếu tiền.

“ Tôi muốn theo đuổi Huyền Thiên Băng nhưng tôi không biết phải làm sao. ”

“ Wtf, tôi vừa nghe cái gì thế này? Hàn Tử Mặc cậu vừa nói muốn theo đuổi con gái á? ” Ken há hốc mồm ra hỏi.

“ Không. ” Hàn Tử Mặc lắc đầu

“ May quá thì ra là tôi nghe nhầm. ” Ken thở phào nhẹ nhõm nhưng khi nghe đến câu tiếp theo của Hàn Tử Mặc thì Ken như đóng băng.

“ Cậu nói sai rồi, tôi không theo đuổi con gái. Tôi chỉ theo đuổi Huyền Thiên Băng. ”

“ Biết rồi có cần phải rắc cẩu lương như vậy không? Tôi cũng đâu có đói đâu mà cậu rắc nhiều thế? ” Ken liếc mắt nhìn Hàn Tử Mặc, Ken quả nhiên là khổ mà! Fa tận 20 mấy năm rồi có ai hốt tôi không!!!

“ Tôi muốn theo đuổi cô ấy, phải làm thế nào? Trả lời đi. ”

“ Nói trắng ra là chị dâu vẫn chưa chấp nhận cậu nên cậu mới theo đuổi người ta chứ gì! ” Ken nhếch môi cười đểu.

“ Ừ ” Hàn Tử Mặc thành thật trả lời nhưng quả thật cô vẫn chưa hoàn toàn chấp nhận anh.

“ Không thể tin được trên đời này lại có người không mê Hàn Tử Mặc cậu. Muốn tiền có tiền muốn sắc có sắc muốn gì có đó thế mà lại không tán được chị dâu! Hàn Tử Mặc cậu chính là đồ không có tiền đồ! Để bổn công tử đây cho cậu mãn nhãn nhá! ” Ken tự tin nói.

“ Đủ rồi đấy. Trả lời đi, tôi rất muốn ném cậu ra ngoài rồi đấy. ” Hàn Tử Mặc đen mặt lại hắn không tin được là bạn của hắn lại nói nhiều tới mức khiến người ta phát quạo như vậy!

“ Được thôi! Muốn theo đuổi chị dâu cậu cần phải CHAI MẶT - MẶT DÀY! Dùng nhan sắc của cậu quyến rũ cô ấy. Thế là theo đuổi được thôi! ” Ken nghênh mặt nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.