[…] Dinh thự bí ẩn.
Huyền Thiên Băng nhìn người đàn ông đang cẩn thận nâng niu tấm ảnh, cô chẳng biết nên để ông ấy tiếp tục lãng phí thời gian hay là hối ông ấy nói nữa. Huyền Thiên Băng vẫn chưa nói sự thật, vẫn chưa nhận người cha này vốn dĩ là vì chuyện năm ấy, nếu cô phát hiện người đàn ông này tổn thương mẹ cô. Thì không cần nhận nữa, cô sẽ để sự thật này chìm sâu mãi mãi. Bất cứ ai cũng không thể biết được.
Mãi một lúc sau, Huyền Thiên Băng dần mất kiên nhẫn, người này nói thì không nói, cứ chăm chăm vào bức ảnh.
“ Này, rốt cuộc là ông có nói hay không chứ? Nãy giờ chờ ông nói mà tôi đã tốn rất nhiều thời gian rồi đấy. Muốn ngắm thì lúc khác vẫn có thể ngắm được, bây giờ dành chút thời gian để nói chuyện với tôi? ”
“ Được, tôi cũng không thể thất tín được. Mặc dù không biết tại sao cô muốn biết nhưng tôi sẽ kể cho cô chuyện năm đó. ” Helen cuối cùng cũng buông tấm ảnh xuống, đối mặt với Huyền Thiên Băng trả lời. Xong được vài giây liền tiếp tục chăm chú nhìn vào tấm ảnh. Huyền Thiên Băng cũng bất lực rồi, muốn nhìn cứ để ông nhìn, chỉ cần kể cô nghe là được.
“ Nên bắt đầu từ đâu nhỉ? Lần đầu gặp mặt? ” Helen tự hỏi rồi lại tiếp tục nói.
“ Tôi vốn là du học sinh Anh đến Mỹ học. Tính tôi rất nghiêm khắc và hay nghiêm trọng quá vấn đề, vì thế tất cả mọi người đều không qua lại với tôi, tôi dường như bị cô lập ở Mỹ. Dĩ nhiên, lúc đấy tôi hoàn toàn cảm thấy bình thường với việc bị cô lập vì tôi đã quen dần với cô đơn. Nhưng lại vào năm ấy, năm 18 tuổi tôi đã quen được Angela vì cô ấy là người duy nhất tiếp xúc với tôi. Cô ấy chủ động làm quen với tôi, vì tôi mà bị mọi người xa lánh. Cô ấy cũng không một lời oán trách. Thậm chí tôi còn từng dùng lời nặng với cô ấy chỉ vì muốn cô ấy không tiếp xúc với tôi mà bị mọi người xa lánh. Việc đấy làm tôi cảm thấy rất có lỗi. Nhưng buồn cười là tôi lại chưa bao giờ thành công cả, mỗi lần tôi quát nạt cô ấy đều mỉm cười cho qua và bảo rằng cô ấy lựa chọn như thế.. Cứ như vậy, tôi cũng không nói gì cô ấy nữa, chúng tôi chơi với nhau, mọi lúc đều bên nhau.. ” Helen đang kể thì đột ngột dừng lại, Huyền Thiên Băng vẫn chăm chú lắng nghe thì tự nhiên lại có chút không vui..
Thấy cô gái đang giận dỗi vì chăm chút nghe mình kể thì bị ngưng lại, Helen có chút vui vẻ. Đã lâu lắm rồi ông mới cảm nhận được niềm vui của cuộc sống, từ sau ngày ấy... Đang vui lại thấm buồn, không nghĩ nữa.. Helen tiếp tục nói.
“ Dần dần chúng tôi cũng nảy sinh tình cảm với nhau, tôi và Angela quen nhau 5 năm và yêu nhau 4 năm. Lúc đầu tôi cứ nghĩ đó là cuộc tình thanh xuân mỹ mãn nhưng không ngờ đến sống gió lại ập tới. Tôi - Helen Smith Adelaide từ khi sinh ra đã được định sẵn là người thừa kế vương vị, vì thế nên cuộc tình của chúng tôi cũng tan vỡ do cha tôi - Hoàng đế Anh cấm cản. Ông không chỉ bắt buộc tôi về Vương Quốc Anh mà còn tìm đủ kế hại Angela. Và kể từ ngày đó chúng tôi chẳng được gặp nhau nữa, đến nay cũng đã 19 gần 20 năm rồi. ” Helen thở dài, khi kể lại câu chuyện này, vết thương của ông lại một lần nữa nứt ra.. ông rất sợ.. và không muốn kể lại câu chuyện này thêm bất kỳ lần nào nữa.
Huyền Thiên Băng nghe xong, liền suy nghĩ ra rất nhiều điều, hóa ra mẹ cô tên là Angela.. Trước đây vì còn quá nhỏ nên cô không thể biết tên của mẹ mình, sau khi lớn lên, đủ khả năng để điều tra thì cô chỉ biết mẹ tên là Alessanny, cô không thể khẳng định đấy là tên thật hay tên giả vì từ lúc cô được sinh ra thì mẹ chỉ có mỗi cái tên Alessanny thôi.
Huyền Thiên Băng ngẫm một lúc, liền cảm thấy có gì đó sai sai, liền hỏi: “ Vậy ngay lúc ông bị bắt về, tại sao lại không cố gắng thoát ra để tìm bà ấy? Là tình yêu của ông không đủ lớn hay là bà ấy không quan trọng? Một người phụ nữ yếu ớt bị vua của một nước chèn ép? Ông có từng nghĩ cuộc sống của bà ấy sẽ ra sao không? ”
“ Tôi không thoát ra sao? Buồn cười! Khi bị nhốt trong phòng, tôi đã từng lừa lọc, nhảy lầu, tự hại bản thân,.. tất cả những cách có thể thử tôi đều làm cả rồi! Hậu quả nhận được chính là bị nhốt vào ngục tối cả một năm liền! Ta chống đối bản thân, chống đối người thân, chống đối cả thế giới chỉ vì ở cạnh cô ấy, nhưng sau tất cả ta lại nhận ra rằng bản thân không làm được gì cả.. Không làm được bất cứ gì.. Thật vô dụng có phải không? ” Helen cười khổ, chuyện năm ấy xảy ra như mới hôm qua, cơn đau không thể dứt, nổi thống khổ mấy ai có thể hiểu? Sự đau đớn day dứt vằng vặc hai mươi năm trời? Liệu ai có thể chịu nổi mà sống tiếp? Hay sẽ nhẹ nhàng buông bỏ bằng một cái rạch tay? Một cái thắt cổ hay tự tử? Helen không làm được, ông phải sống, sống để tìm kiếm cô ấy, người con gái ông yêu. Nhưng mười mấy năm nay ông đã lục tung cả nước Mỹ, tìm khắp cả thế giới nhưng vẫn không có tung tích của cô ấy? Chuyện này là như thế nào chứ?