Bảo Bối Của Tôi Là Em

Chương 80: Chương 80: Đàn ông cũng như son thôi!




“ Cậu...! ” Triệu Việt Tân như nghẹn họng..

“ Tôi? Tôi thì sao? Là đàn ông thì đừng lưng chừng lấp lửng như phụ nữ thế chứ? ” Hàn Tử Mặc không quan tâm ai không vui, ai không nói được, hắn chỉ biết người dám xúc phạm hắn thì tuyệt đối hắn sẽ không tha! Riêng Huyền Thiên Băng chính là ngoại lệ của ngoại lệ!

Rồi cứ thế Hàn Tử Mặc cùng Triệu Việt Tân một bên cãi không lại đến mất mặt, một bên thì hất mặt trên trời vì đối thủ quá thấp kém.

Để riêng hai người phụ nữ ở chung. Huyền Thiên Băng đang đứng xem kịch thì Thanh Di đột ngột tiến đến nói những lời hoàn toàn không có mấy phần là tốt..

“ Hừ, cô cùng lắm chỉ là tình nhân của Tử Mặc mà thôi. Anh ấy chỉ quan tâm tôi thôi, cô chỉ là món đồ chơi của anh ấy. Cô tin không tôi sẽ thử cho cô xem! ” Thanh Di vừa nói vừa cầm tay Huyền Thiên Băng cố tình đẩy cô xuống, dàn cảnh quá hoàn hảo..

“ Á.. ” Thanh Di la toán lên, hai người đàn ông lúc này dừng ngay việc đấu khẩu lại, chung quy nhìn thì có vẻ cả hai cũng có chút lo lắng. Nhất là Triệu Việt Tân cậu hoàn toàn quá lo lắng.. Liền chạy nhanh đến chỗ Thanh Di hỏi: “ Có chuyện gì thế? ”

“ Sao.. Sao cô lại đẩy tôi? Tôi.. Tôi chỉ nói tôi yêu Tử Mặc thôi mà.. Hức.. hức.. ” Thanh Di vừa thút thít vừa ôm mặt khóc.. Ngay lập tức Triệu Việt Tân không cần biết chuyện gì vừa xảy ra, Triệu Việt Tân liền lao tới vươn tay đánh cô nhưng lại bị Hàn Tử Mặc nhanh chóng nắm lại.

“ Đụng đến tôi thì còn nhân nhượng được. Đụng vợ của tôi? Cậu chán sống sao? ” Hàn Tử Mặc vùng mạnh tay Triệu Việt Tân ra, cất giọng cảnh cáo.

“ Vợ của cậu? Đừng có đùa chứ? ” Triệu Việt Tân bật cười ha hả nhưng vẫn suy nghĩ xem việc này là thật hay giả.

“ Sự thật. ” Hàn Tử Mặc cầm tay Huyền Thiên Băng nói, giọng chắc nịch.

“ Thật? Cho dù là vợ cậu thì cũng không thể động tới Thanh Di! Cậu đừng bao giờ quên, nếu không có Thanh Huy thì tôi với cậu chẳng thể có ngày hôm nay! Cho dù Thanh Huy đã ra đi nhưng vẫn còn em gái cậu ấy! Hơn nữa cậu ấy đã dặn chúng ta phải chăm sóc cho em ấy! Vợ cậu sao? Chẳng qua cũng chỉ là phụ nữ mà thôi! Phụ nữ chẳng phải có thể thay như áo à? Cậu cần gì luyến tiếc một cái áo cũ chứ? ”

Triệu Việt Tân nói với giọng điệu cực kì đáng ghét cứ như đang khinh thường Hàn Tử Mặc vậy.

“ Dựa vào đâu mà vợ tôi lại phải chịu nổi oan ức đó? Vợ của tôi chính là người tuyệt đối không thể chịu được một chút oan ức nào có hiểu không? Tôi chính là không cho phép ai đụng đến cô ấy! Cô ấy gây chuyện tôi tự khắc sẽ xử lý. Huyền Thiên Băng chính là người phụ nữ duy nhất trên đời này mà tôi muốn cưới! Nhờ cô ấy mà tôi mới muốn tiến đến hôn nhân! ” Hàn Tử Mặc cất giọng ngọt ngào tựa hồ là đang nói với Huyền Thiên Băng.

“ Cậu..! Tôi chẳng thể hiểu nổi. Chẳng phải trước kia cậu luôn coi phụ nữ là rác sao? Sao bây giờ lại thay đổi 360° vậy? ”

“ Vì tôi yêu cô ấy. ” Hàn Tử Mặc rất thật thà trả lời, vì đó chính là sự thật. Hắn thừa nhận bản thân trước giờ không hề có một ý muốn nào với bất kì người con gái nào nhưng Huyền Thiên Băng đã cho hắn một cái nhìn khá về phụ nữ, không phải ai cũng xấu.. Nhưng một khi đã xấu thì có là đàn ông cũng chẳng thể bì kịp.

“ Hàn Tử Mặc cậu như thế nào lại trở thành một tên kì lạ như vậy? Chẳng phải lúc trước bảo không yêu và sẽ không bao giờ kết hôn sao?

“ Khoan nói tiếp, anh ta tên là gì nhỉ? ” Huyền Thiên Băng gãi đầu hỏi.. Mặc dù hành động có chút tế nhị nhưng đây chính là biểu hiện cho người ta biết là bản thân mình đang chẳng hiểu gì và cầu giải thích!

“ Triệu Việt Tân. ” Hàn Tử Mặc nhanh chóng trả lời lại.

“ Được, Triệu tiên sinh. Trước tiên anh nói phụ nữ có thể thay như quần áo sao? Anh sai rồi! Câu đó chỉ dành cho gái ở bar thôi! Anh nghĩ đàn ông các anh dựa vào gì mà có thể thay phụ nữ như áo chứ? Dựa vào tiền hay dựa vào quyền? Tôi cũng có! Nếu anh đã ví phụ nữ như quần áo thì tôi cũng có thể ví đàn ông như son chứ nhỉ? Quần áo thì một ngày có thể thay nhiều nhất là vài chục bộ. Nhưng son thì phụ nữ đây có thể thử một ngày cả trăm cây đấy! Tốt nhất là ngưng xúc phạm nhau đi! Đừng chọc mồm tôi phải chửi. ” Vừa nói xong Huyền Thiên Băng liền bỏ mặt tất cả ở phía dưới, một mình đi lên lầu.

“ Các người không đi à? Ở lì đây mãi sao? ” Hàn Tử Mặc bực bội nói, bọn họ thế mà đã chọc giận bảo bối nhà anh rồi! Thật đáng hận!

“ Anh Việt Tân.. Thanh Di muốn ở đây.. ” Thanh Di ra bộ mặt hết sức ngay thơ khiến Triệu Việt Tân có liều mạng cũng phải nói cho đến khi Thanh Di được ở đây.

“ Tử Mặc, để Thanh Di ở lại với cậu vài ngày đi. Hiện tại bọn tôi không có chỗ ở. Cậu không phải muốn chúng tôi ra ngoài ở chứ? ”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.