Sau khi cầm viên thuốc trên tay cùng với ly nước, cô uống nhanh. Vài phút sau không có việc gì xảy ra khiến Huyền Thiên Băng cứ nghĩ thuốc này chắc không có vấn đề gì hoặc bản thân cô chắc cũng không dị ứng, bài xích thành phần nào cả. Cô bước lại ngồi xuống giường, lúc này đột nhiên một cơn đau ập đến, cơn đau như muốn xé nát Huyền Thiên Băng ra làm từng mảnh. Sự đau đớn không thể nào tả được, tim như muốn ngừng đập, lục phủ ngũ tạng như muốn nát ra.. Đây.. Cơn đau đến chết đi sống lại này đang dày vò Huyền Thiên Băng, khiến cô co rút người trong vô vọng và bất lực...
[…]
Cả căn phòng rộng lớn, một chiếc giường king size màu đen, nằm phía trên là một cô gái, sắc mặt cô nhợt nhạt, đôi môi khô khốc đến đáng thương.. Mồ hôi ướt hết cả tóc lẫn áo, toàn thân co rút không thể cử động dù chỉ một chút, tất cả đều vì cơn đau vằng vặc kia.
Huyền Thiên Băng muốn ngủ.. Ngủ để cơn đau dần vơi đi nhưng cơ bản là không thể ngủ được. Một cảm giác không thể nào tả nổi, bên trong cô rất nóng.. Như muốn thêu đốt cô vậy, thế nhưng bên ngoài lại rất lạnh, từng cơn từng cơn lạnh đến da thịt cô đỏ lên... Chẳng khác nào đang ngâm mình vào một hồ băng buốt giá vậy, khó chịu đến không tả được, nóng lạnh xen kẽ, cảm giác như da thịt sắp nứt đến nơi.. bên trong thì nóng đến chết người.. Không những thế, bụng cô còn rất đau, cứ như có người đang đá thật mạnh vào bụng cô vậy.. Bao nhiêu cái đau cái đơn Huyền Thiên Băng chưa bao giờ bị bây giờ liền đổ dồn về hết trên thân thể nhỏ bé này. Huyền Thiên Băng đáng thương chỉ biết co rúm người lại, toàn thân run rẩy bất lực..
[…] Hàn Thị.
“ Hàn Tử Mặc! ” Ken mở cửa phòng hắn hét lớn, không chỉ một mình Ken mà còn có thêm một vị khách không mời nữa..
“ Việc gì? Không phải đang ở Mỹ sao? Vừa về đến đã quát cái mồm lên kêu kêu, rảnh lắm sao? Tôi không rảnh, không việc thì đừng kiếm tôi! ” Hàn Tử Mặc dùng lời không dễ nghe chút nào, tuy nhiên Ken đã quá quen rồi nên cũng chẳng sao cả, với lại hiện tại tâm trạng Hàn Tử Mặc cũng không tốt gì, thậm chí còn rất dễ nổi nóng và giết người không chớp mắt đấy.
“ Tôi chẳng dám ở Mỹ lâu! ” Ken nói, đấy là điều đương nhiên rồi, Hàn Tử Mặc bảo về sớm thì ai mà dám về trễ cơ chứ? Vừa bước ra khỏi gia tộc William là Ken đã lên máy bay tư nhân bay về thành phố A rồi, còn chưa kịp tạm biệt ba mẹ hay gì nữa. Vừa về đã tìm hắn mà lại bị chửi cho một vố đau ngất ngây đây.
“ Ừ. ” Hàn Tử Mặc vô cùng phũ phàng nói lại, hắn đang điều tra một việc khá quan trọng, một bên đi tìm tung tích của Huyền Thiên Băng, một bên tra hung thủ khiến hắn không ngày nào rảnh rang. Lúc trước vì có cô, khiến tâm trạng hắn phần nào ổn định, ăn uống hay mọi việc đều sắp xếp hợp lý. Còn bây giờ ngoài điều tra thì lại làm việc, ngoài làm việc thì chính là uống rượu và chỉ ăn cho có chứ chưa từng ăn bữa nào trọn vẹn. Dạ dày của Hàn Tử Mặc sắp phải vứt rồi!
“ Hàn Tử Mặc! Nể tình tôi với cậu là bạn bao nhiêu năm, giúp tôi một việc có được không? ” Ken đau đầu nói, việc này là một việc cực kỳ quan trọng mà Ken không thể thực hiện được!
“ Chậc, việc gì? ” Hàn Tử Mặc ngước mặt lên trả lời, nghe ngữ điệu của Ken cũng không giống với đùa giỡn. Là việc gì mà phải khiến người bạn thân điếc không sợ súng của hắn phải nghiêm túc vậy?
Ngay lúc Hàn Tử Mặc ngước lên nhìn, hắn hình như đã nhìn thấy người quen rồi thì phải, “ Baldric? ”
“ Hàn Tử Mặc, hay tôi nên gọi cậu là Waldo nhỉ? ”
“... ” Hàn Tử Mặc chỉ nghe và nhìn chứ không có trả lời lại.
“ Oh, dù sao thì cũng rất vui khi gặp lại cậu, chúng ta cũng đã rất lâu rồi không gặp nhau chứ nhỉ? ” Baldric cười nói, bước lại ngồi chiếc ghế bên cạnh Hàn Tử Mặc.
“ Nè, này là sao hả? Hai người thân thiết nhau lắm à? ” Ken cau mày, biểu hiện rõ vẻ không vui. Hàn Tử Mặc quen Baldric sao Ken lại không biết nhỉ?
“ Đúng thế, rất thân là đằng khác. ” Baldric không chút ngượng nói.
Hàn Tử Mặc nghe xong liền nhanh chóng sửa lại câu trả lời trên: “ Người quen, không thân. ”
* Phụt, ha ha * Ken không nhịn được mà cười to.
“ Hey hey, I need to be present too! ”
[ Tạm dịch: Này này, tôi cũng cần có thể diện đấy! ]
* Phụt.. Ha ha... * “ Thật là mắc cười quá đi mà, nhịn không nổi luôn đấy, ha ha. ” Ken vẫn tiếp tục cười, cảm giác cười nhiều đến mức muốn đau bụng luôn rồi!
Hàn Tử Mặc đáp lại một câu hết sức phủ phàng: “ I don't care, thanks. ” [ Tôi không quan tâm, cảm ơn. ]
“ Cậu..! Dẹp đi, lâu ngày gặp mặt tôi chẳng muốn so đo. ” Baldric bực bội nói, so đo để bản thân chịu thiệt à? Đâu có ngốc!
“ Ừ. ” Hàn Tử Mặc không nói gì, đáp cho có lệ xong vẫn chăm chú nhìn vào màn hình laptop.
“ Hai người xong rồi chứ? Tử Mặc tôi có việc muốn nhờ cậu đây, rốt cuộc là có giúp hay không? ” Ken tức tối nói, hóa ra nãy giờ hai tên này lơ cậu, có tức không cơ chứ.
“ Nói. ”
“ Có giúp không? Câu trả lời chắc chắn. ” Ken nghiêm túc nhìn hắn, không rời mắt khiến ai kia ngồi bên mà thấy bực mình.
“ Không hứa trước điều gì. ”