Bảo Bối Của Tôi Là Em

Chương 133: Chương 133: Giận nhau (2)




“ Em vì Ám Dạ mà hủy chuyến đi chơi của chúng ta, hơn nữa sáng nay em không thèm để ý anh. Còn ở riêng với Ám Dạ nữa, rốt cuộc em có xem anh là bạn trai em không cơ chứ? ” York kể lể, chuyến du lịch của Dylan cùng York bị hủy đã làm anh tức đến phát điên rồi, đã thế nghe tin Ám Dạ gặp chuyện Dylan lại tỏ ra hết sức lo lắng, bay thẳng về Italy! Ai lại không ganh tị cơ chứ...

“ Vậy anh đây là.. Ghen rồi? ” Dylan rất muốn bật cười thật to nhưng vẫn cố kìm nén, tỏ vẻ nghiêm túc.

“ Còn không phải sao? ” York cúi đầu xuống, có thể anh làm hơi quá nhưng dù sao Dylan cũng là đàn ông.. Tiếp xúc nhiều với Ám Dạ như thế thì chẳng bao lâu nữa anh sẽ bị cho ra rìa mất!

Dylan thở dài, nói một mạch: “ Thôi nào, việc đi chơi em xin lỗi. Nhưng Dạ bị thương em tất nhiên phải lo lắng chứ? Ở riêng với em ấy chỉ là muốn giáo huấn em ấy một chút thôi. Không phải anh cũng nghe thấy à? Sao bây giờ lại trách ngược em rồi? ”

“ Dạ..? Gọi cũng thân mật quá nhỉ, vậy anh và Ám Dạ rơi xuống nước. Em sẽ cứu ai trước? ” York lại giở giọng trẻ con ra nói khiến Dylan đỡ không nổi.

“ Thời đại nào rồi còn lôi cái câu cũ rích này ra hỏi chứ? Đề nghị anh đổi câu khác, câu này em nghe nhiều người nói đến phát ngán. ” Dylan nhíu mày, mím môi không thèm trả lời câu hỏi đấy của York vì cảm thấy quá nhảm nhí và nhàm chán.

“ Mau trả lời đi! Em sẽ cứu ai trước? ” York hối thúc khiến Dylan dù không muốn trả lời cũng phải trả lời cho vừa ý anh.

“ Được, em trả lời! Em sẽ không cứu ai hết! Được chưa? ” Dylan đáp lại, một câu hỏi nhàm chán như vậy cũng bắt anh phải trả lời, thật phiền phức.

“ Tại sao chứ? ” York hỏi lại, không hài lòng với câu trả lời là mấy nhưng chung quy cũng đỡ hơn là nói cứu Ám Dạ trước.

“ Vì cả hai người đều biết bơi! Còn cần tôi cứu à? Hơn nữa tôi cũng không biết bơi, cứu các người chẳng khác nào tôi tự nạp mạng. Có não không thế? ” Dylan bực tức xưng tôi, lí do đơn giản vậy mà cũng bắt anh nói thành lời. Biết bơi rồi mà lại dám bảo cái người không biết bơi là Dylan cứu à? Hơn nữa vì không biết bơi mà Dylan đã nhận nhiều lời chê bai, đừng có động chạm nổi đau nhau thế chứ?

“ Em vừa xưng cái gì cơ? Tôi? ” York đen mặt, tâm trạng vốn đang bình thường nay lại tuột dốc đến đáng kể.

“ Không có, anh nghe nhầm rồi.. Hoặc là em nói nhầm rồi.. Ha ha, không có gì cả. ” Dylan cười cười cho qua chuyện, quên mất không được xưng tôi với Dylan.. Vì rất dễ liệt giường 3 ngày..

“ Vậy em thương ai hơn? ” York cũng cảm thấy câu vừa nãy khá xàm, liền đổi câu khác.

“ Dạ là em gái em, anh lại là bạn trai em. Sao có thể so sánh được? ” Dylan thật hết cách với York mà, cảm thấy câu ban nãy nghe còn được hơn câu này. Hỏi gì mà em thương ai hơn? Sao không hỏi em yêu ai hơn? Thương? Hỏi chung chung như này thì biết trả lời như nào?

“ Có thể so sánh! Em mau trả lời đi, anh không có kiên nhẫn! ” York lại một lần nữa hối thúc Dylan, vừa mở miệng trả lời vừa nhìn sắc mặt York.

“ Em thương anh hơn, chắc chắn là phải thương anh hơn rồi. ” Dylan mỉm cười, không nói thương anh hơn mới là lại đấy, nhìn vào mặt anh cứ như kiểu ‘ dám nói thương Ám Dạ hơn thì em chết chắc ’.

“ Tốt lắm. ” York gật đầu hài lòng, câu trả lời hoàn toàn hợp ý anh. Mãi mới nhớ đến, sáng giờ bắt Dylan ở trong đây không được bước ra thì Dylan đã ăn gì chưa..?

“ Có đói không? ” York ôm Dylan, vuốt lưng anh vài cái liền nhịn không được mà mò mẫm vào trong đụng chạm da thịt anh.

“ Đói! Này.. Buông ra, em đói rồi. Không còn sức để làm tình với anh đâu.. Tha cho em một ngày đi, hôm qua anh đã làm từ tối đến sáng luôn rồi còn gì, suốt một chặn đường bay dài chứ ít ỏi gì đâu.

York ngừng hành động đụng chạm đến Dylan vì sợ bản thân mất khống chế mà đè Dylan ra mất thôi. York còn vô sỉ nói lại, “ Thế hôm qua em ăn cơm rồi là hôm nay em không ăn cơm nữa à? ”

“ Sao lại có thể so sánh khập khiễng như thế? ” Dylan không tin được, còn có kiểu so sánh như này sao? Ăn cơm với làm tình nó liên quan gì nhau chứ?

“ So sánh gì cơ? Anh có nói gì đâu nào? Là em tự nghĩ ra đấy nhé, chính xác là anh đã nói đúng mới khiến em liên tưởng đến! ” York mỉm cười trêu chọc, chọc người yêu cũng là một thú vui tao nhã chứ nhỉ?

“ Anh! Đồ lươn lẹo! Khó ưa, đáng ghét, vô sỉ, thối tha, vô văn hóa vô văn minh... ” Dylan chửi một hàng dài không ngắt quãng, cuối cùng vì mệt quá mà ngưng!

“ Được rồi, là anh xấu xa, anh vô sỉ, anh sai. Bây giờ chúng ta đi ăn nhé? ” York đứng dậy kéo Dylan đi theo, Dylan dĩ nhiên không chút chần chừ mà đi theo vì anh đang rất đói, phải nói là sáng giờ chưa có gì bỏ bụng luôn! Đã thế còn phải chịu sự dày vò của York cả một buổi sáng nữa chứ, ai mà chịu cho nổi. Cũng chỉ có Dylan sức khỏe tốt lắm mới chịu đựng được thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.