Bảo Bối Của Tôi Là Em

Chương 65: Chương 65: Hẹn nhau đêm khuya




“ Được, lần sau sẽ không thế nữa. ” Quỷ Y rất vui khi thấy Huyền Thiên Băng lo lắng cho mình.

“ Em muốn gặp Vân Hiên! ” Huyền Thiên Băng đột nhiên nhớ tới thằng nhóc khó ưa Lãnh Vân Hiên kia.

“ Được rồi. Gửi một chút thông tin tới Thần Tử đi. Tối nay chúng ta sẽ đi cướp người. ” Quỷ Y nói.

“ Thế anh gửi hay em gửi? Em muốn đi tắm cơ.. còn phải ăn.. ” Huyền Thiên Băng suy nghĩ nói

“ Anh gửi, em làm gì thì làm đi. ” Quỷ Y còn không hiểu Huyền Thiên Băng sao? Cô đã nói muốn đi tắm.. đi ăn rồi thì làm gì có hứng gửi ba cái thông tin cho Thần Tử chứ?

Huyền Thiên Băng vốn biết trước câu trả lời của Quỷ Y sẽ là như thế mà cô vẫn giả vờ ngạc nhiên: “ Vậy sao được.. phiền anh quá, thôi để em gửi cho. ” Huyền Thiên Băng nói mà làm người ta muốn nổi cả da gà lên ấy..

“ Ám Dạ, chúng ta đã quen nhau 7 năm rồi. Cũng đã gần 8 năm luôn ấy chứ. Mặc dù thế nhưng mỗi lần em cất cái giọng này lên đều khiến lông của anh nhịn không được mà đựng hết cả lên.. Vậy nên vì sự an toàn của đôi bên và của tất cả mọi người già trẻ lớn bé thì em vẫn là không nên cất cái giọng nói gọi mời đó của em! ” Quỷ Y cất giọng...

“ Hứ, anh cứ làm quá. ” Huyền Thiên Băng hất mặt nói, giọng của cô hay thế mà! Mấy người này thật không biết thưởng thức gì cả.

“ Được, là anh làm quá, em vẫn nên đi làm việc của bản thân đi. 23h đêm nay chúng ta sẽ ghé thăm tổ chức Thần Tử một chút. ” Quỷ Y nói, anh đã xâm nhập vào hệ thống của Thần Tử và đã tìm ra nơi Lãnh Vân Hiên đang ở rồi nhưng điều kì lạ là khi hack hoàn toàn không hề gặp bất kì trở ngại nào.. Cứ như là đang cố tình cho Quỷ Y cùng với Huyền Thiên Băng biết vậy.

“ Được được, tất cả đều do anh làm chủ. Em đi lên lầu chơi đây, anh cứ ở đó với đống thuốc của anh đi. ” Nói xong Huyền Thiên Băng liền nhanh chóng đứng dậy một mách đi thẳng lên cầu thang.

[…] Trong phòng.

Đã vài giờ trôi qua, Huyền Thiên Băng thì cứ nhìn vào cái điện thoại mãi.. Càng nhìn càng giận! Huyền Thiên Băng là đang dỗi đấy, tại sao cô đã đi lâu như thế này rồi mà ngay cả một tin nhắn cũng không có? Khoan đã.. Hình như việc ngày hôm nay là do Huyền Thiên Băng sai trước.. cô lấy cái gì mà trách người ta đây? Aizz..

“ Tử Mặc ngốc nghếch.. Ngu ngốc.. Còn không mau nhắn tin dỗ em! Hừ.. Quả nhiên đàn ông đều là lũ tệ bạc mà! ” Huyền Thiên Băng tức giận trách móc.

“ Dạ, đừng vơ đũa cả nắm thế chứ. ” Quỷ Y đột ngột từ ngoài bước vào.

“ Quỷ Y.. Anh có thể đừng đi không nghe tiếng có được không? ” Huyền Thiên Băng mặc dù không thính nhưng chung quy vẫn là hơn hẳn người bình thường. Vậy mà cái tên Quỷ Y này một bước hai bước đều không có bất kì tiếng động nào.

“ Không thể. ” Quỷ Y phũ phàng nói.

Huyền Thiên Băng phất phất tay nói: “ Được rồi, được rồi! Anh lên đây làm gì? Không ở dưới chơi với thuốc nữa à? ”

“ 22 giờ 45 phút rồi. ” Quỷ Y bước tới dựa lưng vào tủ thành thơi trả lời.

“ Nhanh vậy sao? Thế thì anh mau đi xuống phía dưới đi! Em còn phải chuẩn bị chút đồ. ” Vừa nói Huyền Thiên Băng vừa đẩy Quỷ Y đang dựa vào tủ một cách tự nhiên kia đi ra ngoài.

“ Chuẩn bị cái gì? Anh đã giúp em chuẩn bị xong cả rồi. ”

“ Thay quần áo đấy! Anh mau đi ra đi. ” Huyền Thiên Băng đẩy mạnh Quỷ Y ra * cạch * cô đóng cửa lại.

“ Nhớ mang mặt nạ. ” Quỷ Y từ bên ngoài nhắc nhở.

“ Biết rồi! ”

“ Anh xuống dưới chờ, nhanh lên chút. Em còn 9 phút. ” Quỷ Y nói xong liền quay lưng bước xuống dưới.

“ … ” Huyền Thiên Băng ở trong thì lo thay quần áo, đeo mặt nạ và mang theo một số vũ khí nhưng sau đó cô nghĩ đến đấy chỉ là đàm phán thôi. Cô không nghĩ đến Thần Tử muốn triển khai chiến tranh của hai bên đâu nên chỉ mang vỏn vẹn 2 cây súng.. còn lại chắc Quỷ Y đã chuẩn bị xong cả rồi.

[…] Thần Tử. Phòng giam.

“ Người bị chúng ta bắt hôm ấy rất có khả năng chính là người của Dạ Thiên Đế Quốc. Tôi còn nhớ hôm đấy cậu ta bị thương rất nặng và hơn hết còn ngồi cạnh một người chết. ” Hắc Ninh trình bày.

“ Ừ, tối nay họ chắc chắn sẽ tới. ” Hàn Tử Mặc mỉm cười nói.

“ Lão đại, quả nhiên Ám Chủ đã gửi thông báo đến cho chúng ta. Tối nay họ sẽ tới. ” Hắc Ninh báo cáo.

“ Chuẩn bị một chút đi. ” Hàn Tử Mặc cất giọng.

“ Vâng. ” Hắc Ninh trả lời.

“ Cậu ta thế nào rồi? ” Hàn Tử Mặc hỏi.

“ Bây giờ đã khỏe hẳn rồi, hơn nữa ăn ngủ rất điều độ... Cậu ta cứ tự nhiên như ở nhà chính mình vậy.. Tôi chưa từng thấy ai bị bắt mà hằng ngày thảnh thơi như cậu ta.. ” Hắc Ninh nói với giọng thán phục.. Chẳng lẽ người của Dạ Thiên Đế Quốc ai cũng kì lạ như thế?

“ Mặc kệ cậu ta, cậu ta thích làm gì thì cho cậu ta làm, chúng ta không quản. ” Hàn Tử Mặc tùy ý nói.

* Píp Píp * Tiếng chuông báo động vang lên.

“ Đi nào, khách quý đã tới rồi! ” Hàn Tử Mặc đứng dậy ra lệnh.

“ Rõ. ”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.