[…] Nơi ở của giang hồ xã hội đen.
Ken chưa nói được hết câu thì đã nghe tiếng tút kéo dài, Hàn Tử Mặc cũng tắt máy luôn rồi.
“ Tên đó gọi em làm gì vậy? ” Baldric nhìn Ken, yết hầu cũng không nhịn được mà di chuyển lên xuống. Phải nói rằng bây giờ Ken quá dụ hoặc đi, chiếc áo ngủ màu vàng nâu kết hợp với làn da trắng rất Tây của Ken. Còn lộ ra điểm hồng trên ngực, xương quai xanh lại lấp ló dưới nếp áo. Người ta không rung động cũng không được?
“ Tử Mặc nhờ em chút việc, không có gì đâu. ” Ken đáp, bấm điện thoại một lúc rồi mới nhìn lên Baldric.
Ken giật mình, tim như muốn ra khỏi lồng ngực luôn vậy, “ Có thể đừng nhìn em với ánh mắt như thế được không? ”
“ Không, em quá mê người rồi. ” Baldric với ánh mắt đầy yêu chiều, động tác dịu dàng nâng cằm Ken lên.
Ken nhanh chóng hất mặt ra khỏi tay Baldric, hiếm khi thấy Baldric hiểu phong tình. Đáng tiếc, còn để như vậy nữa thì hôm nay xác định không thể ra khỏi nơi này.
Bàn tay giữ cằm Ken Baldric vẫn giữ nguyên đấy, lúc sau thu về, hôn lên nó một cái.
“ Em làm gì, anh cũng cảm thấy em đang mời gọi anh! ”
Ken cười ngông nghênh, chỉ nhẹ giọng đáp: “ Đó là cảm giác của anh có vấn đề, hôm qua anh đã vật em một tối rồi. Bây giờ không muốn, hôm nay em có việc. ”
“ Không muốn cũng được, chỉ là hôm nay.. em, không được đi đâu hết. An phận ở đây đi. ” Nhìn dáng vẻ đắc ý của Ken, Baldric làm sao lại có thể để anh đi mà không có chút lợi lộc gì?
Ken chết lặng nhìn Baldric, người này lại muốn nhốt anh? Ken nuốt nước bọt nhìn xung quanh, Baldric mà muốn nhốt thật... thì đúng là không thể đi đâu được...
“ Anh lại có thể để em đơn độc ở trong cái *pháo đài* cô đơn này hả? ”
“ Không phải em còn có anh sao? ” Baldric cười vô sỉ, tự mãn trong lòng, *anh còn không trị được em sao*?
Ken chớp chớp mắt, đờ người: “ Bộ.. Hôm nay anh không đi làm hả..? ”
Baldric đang tự ngộ nhận là bản thân có nghị lực rất kinh người mới có thể nhịn không cười thành tiếng nãy giờ. Ôi, cái biểu cảm ấy..!
“ Khụ.. Anh ở nhà em không vui sao? ”
“ Nhà? Nơi này giống nhà chỗ nào chứ? ” Lông mày Ken chùng xuống, đây mà giống nhà á? Xàm xí! Nhà gì đâu mà mấy lớp tường bao bọc. Đã thế còn vô cùng vô cùng phiền toái, muốn đi cũng không được. Ở nơi này chưa từng cảm nhận được cái cảm giác một cửa là ra khỏi luôn ấy. Nhà mà có cả đại bác, súng ống các thứ, còn có nguyên một kho vũ khí đạn dược. Lại còn rất kiên cố nữa chứ, nhiều lần bị Baldric nhốt, Ken trốn bao lần vẫn chưa có lần nào thành công. Như thế thì nó giống *nhà* chỗ nào? Là một cái pháo đài to bự thì đúng hơn! Ở thành phố mà xây cả pháo đài, không biết là đánh ai nữa!
“ Có anh và em, liền giống nhà! ”
“ Nói thế thì nhà vệ sinh cũng là nhà à? ”
“ Em cho là thế thì nó là vậy. ”
Gì mà em cho là thế thì nó là vậy, đang muốn đổ hết lên đầu Ken đây mà, cái đồ đáng ghét: “...Không thèm nói nữa, hôm nay em nhất định phải rời khỏi đây! ”
“ Anh nhất quyết không cho em đi! ”
“... ”
Cả hai cứ vậy mà đùa cợt, anh một câu em một câu đều có ý của riêng mình. Ken vì muốn mau chóng hoàn thành việc mà Hàn Tử Mặc giao, cảm thấy Baldric vô lý nhốt anh. Với cái tính ương ngạnh thì Ken chẳng thể nào ở yên một chỗ được. Hoàn thành công việc chung quy cũng là một cái cớ hoàn hảo.
Baldric thì lại khác, không phải anh vô duyên vô cớ muốn Ken ở lại nơi này. Là vì thành phố A hiện tại rất loạn, riêng thân phận của Baldric đã mang đến cho anh vô số kẻ thù rồi. Rất có thể bọn chúng sẽ chó cùng dứt dậu mà ra tay với người bên cạnh anh. Mà cái người bên cạnh này không ai khác chính là Ken. Hơn nữa Ken cũng là sát thủ của Thần Tử, tự mình cũng mang nhiều kẻ thù đi. Bây giờ thành phố A loạn như vậy, cho Ken đi lung tung bên ngoài chẳng khác nào tự sát. Ngay cả Hàn Tử Mặc cũng đã bị thương rồi, trận chiến này không dễ chơi đâu.
Lấy thân phận là trùm xã hội đen, Baldric cảm nhận được một luồng gió quỷ dị sắp ập đến. Chỉ là, không biết sẽ xảy ra với ai. Nơi này vốn không có chủ, những thế lực tạp nham lại tụ hội về. Nên nhớ rằng tạp nham mà liên kết, không chừng lại có thể làm nên việc gì đó. Baldric tuyệt đối sẽ không để Ken xảy ra chuyện, chỉ khi Ken ở cạnh Baldric, anh mới có thể bảo vệ Ken chu toàn. Chỉ là cái tên ngốc này lại suy nghĩ đâu đâu nữa rồi, toàn chống đối mà thôi!
“ Baldric, làm ơn đi.. Thật sự gấp mà? ” Ken nũng nịu, nắm lấy tay Baldric lắc nhẹ.
Baldric nghiêm nghị, trong lòng lại gào thét vô cùng, “ Làm nũng vô hiệu, anh nói rồi, nếu hôm nay để em rời khỏi đây... Anh liền không mang họ Ethelbert nữa! ”
[…] Không quá 5 phút sau.
Dưới sự hấp dẫn và dụ hoặc của Ken, Baldric đã thua triệt để không còn cái gì.
“ Được rồi... Chỉ đi một chút thôi đấy, anh phải theo để giám sát em. ”
“ Triển luôn lão công! Mà anh, có phải nên đổi họ rồi không? ”
“ Mặc kệ, theo họ em! ”
“ Ha, như thế là loạn luân rồi. ”
“ Gọi lại. ”
“ Lão công! ”
“ Tiếp tục gọi! ”
“ Lão công, lão công, lão công! ”
“... ”