[…]
Huyền Thiên Băng thở dài, cô đang trên đường đi lên căn phòng của chính mình. Giờ thì quá hay rồi, trước kia nói ở đây có một đại ma vương, ở nhà có một ông cụ non. Hiện tại cả hai đều ở đây hết rồi, đại ma vương vừa phát hỏa ông cụ non lại châm ngòi. Làm cho người là mẹ là vợ ở giữa đây không biết làm thế nào. Cưng chiều Holly thì Hàn Tử Mặc lại sinh khí, nghiêng về phía Hàn Tử Mặc thì Holly lại châm chọc đủ điều. Mẹ kiếp! Khó nghĩ chết mất!
Trong lúc mất cảnh giác, cả thân thể cô bị một bàn tay to lớn kéo vào trong một căn phòng. Quá cũ! Cái trò rách nát này chỉ có thể là hắn, cũng lớn rồi mà sao không tiến bộ lên chút nào nhỉ?
“ Anh lại phát điên cái gì? Em đang tới kỳ, không có hầu hạ anh được đâu! ” Huyền Thiên Băng nói rất nhẹ nhàng bởi chính cô cũng xem như không có gì. Vài ngày trước mà thế này thì còn sợ, bây giờ thì còn cái gì để sợ nữa chứ? Cô cũng đâu còn cái gì để mất?
“ Huyền, Thiên, Băng. Nãy giờ con của em chọc anh đủ điều, em thân là người phụ nữ của anh mà lại nói giúp người đàn ông khác? Còn để anh chịu nhiều thiệt thòi như vậy, từ khi lên được ghế Thần Tử em là người đầu tiên! ” Hàn Tử Mặc một tay chế ngự cô vào tường, một tay lại bóp cằm cô. Cái con mèo hoang kiêu ngạo này, đã thuần phục rồi mà vẫn luôn giơ móng vuốt!
“ Lẽ nào, con của em thì không phải con của anh hả? ” Cô thẳng thừng, tạo ra một biểu cảm rất tức cười.
“... ” Hàn Tử Mặc không đáp, nuốt một ngụm nước bọt, câu tiếp theo cũng không biết phải nói thế nào.
“ Hơn nữa, ba từ người đàn ông kia của anh dùng sai rồi. Holly còn rất nhỏ, cũng không phải đàn ông. Chỉ là trẻ con thôi, không phải anh tệ đến mức chấp nhặt với con nít chứ? Nó là con anh, anh chịu thiệt thòi một chút thì có làm sao. Chẳng lẽ bây giờ anh bắt em phải theo anh, một mực phủ định nó à? ” Huyền Thiên Băng trước nay cũng chẳng phải loại người không công bằng. Lần này cô thật sự là cưng chiều Holly mà đồng ý sự phủ nhận của cậu bé với Hàn Tử Mặc. Nhưng như vậy thì có làm nên vấn đề gì chứ? Holly còn nhỏ, suy nghĩ thiếu chín chắn có thể hiểu được. Hàn Tử Mặc còn là loại người gì, chịu chút thiệt thòi nhỏ đó thì làm nên vấn đề gì chứ?
“ Anh mặc kệ! Anh cứ thích như thế! ”
Huyền Thiên Băng mắt chữ O mồm chữ A, lại là cái trò làm nũng này.. Tức giận bao nhiêu đều tan biến hết, cha con hai người này có một chiêu mà sài mãi.. Cô lại chưa từng miễn dịch với chiêu này.
“ Được rồi, em sai rồi. Anh gắng chịu đựng qua thời gian này nhé? ” Huyền Thiên Băng không gỡ tay Hàn Tử Mặc ra, nhón người hôn lên môi hắn. Hàn Tử Mặc vì sự tấn công bất ngờ này càng thêm hưng phấn, đáng tiếc.. ai đó đang đến kỳ mà còn trêu chọc hắn là gì chứ?!
Ai biết được cô vừa hôn Hàn Tử Mặc đã đáp lại mãnh liệt chiếm thế thượng phong. Huyền Thiên Băng vẫn còn mơ màng đắm chìm trong nụ hôn nóng bỏng kia thì Hàn Tử Mặc đã đẩy cô ra ngoài, đóng cửa thật mạnh!
Cô ở bên ngoài có chút không cam tâm, đuổi ra cũng không thể báo trước một tiếng sao?
Ở trong phòng, Hàn Tử Mặc đi tìm nước lạnh để ngâm mình. Đúng là tự lấy đá đập chân mình mà, rõ ràng biết không thể làm gì nhưng vẫn phát hỏa...
[…]
“ Alice, đâu? ” Helen để nhẹ chén trà xuống động tác hết sức bình thường lại tạo ra một uy áp cực kỳ lớn. Giọng nói lại áp đảo mọi thứ xung quanh, uy áp của đế vương, mấy ai có thể chịu nổi chứ?
- Ra quyền uy với anh ấy làm gì chứ? (Alice) Tiếng của Huyền Thiên Băng vang vọng từ trong điện thoại.
Dylan nghe thấy âm thanh băng lãnh lại vô cùng thân thuộc của ai đó mà thầm mừng. Cuối cùng cũng không phải đối diện với cái tình cảnh khó xử này rồi. Vị ‘anh hoàng đế’ này còn khó nói chuyện hơn cả hoàng đế nữa! Sau cuộc mừng thầm, Dylan mới quay sang nhìn rốt cuộc là ai đã giải cứu mình. Kết quả ngoài mong đợi, vậy mà lại là York... Cái con người này không phải đang ở rất xa tổng bộ sao?
“ Con gái! ” Helen rất mừng rỡ khi nghe thấy giọng cô, vẫn có vài phần bất mãn vì không nhìn thấy.
- Sao vậy? Tìm con có việc ạ? (Alice)
“ Ây, ta tìm con gái mình thì có việc gì chứ. Nhớ quá thôi. Ai bảo ai kia không đến thăm ta, đành phải tự lôi cái thân già này thôi. Vậy mà đến nơi vẫn chẳng thể gặp được! ” Helen vừa nói vừa ra dạng khổ sở, quả nhiên dáng vẻ hùng hồn ban nãy biến mất. Để lại chẳng phải vẫn là một người đàn ông trung niên đang tỏ ra cảm xúc thoải mái nhất với người thân sao?
- Con sai rồi sai rồi, đừng nói nữa. (Alice)
“ Con đang ở đâu? ”
- Thành phố A. (Alice)
“ Con lại hết nơi để đến rồi sao hả?! ” Helen đối với nơi là thành phố A không chút cảm tình, đối với 3 chữ Hàn Tử Mặc lại càng không!
- Là bất đắc dĩ! (Alice phía bên kia vô lực, chung quy vẫn là không nên nói.)
“ Mặc kệ là gì, lập tức trở về! ”
- Holly cũng đang ở đây, muốn nói chuyện với nó không? (Alice)
“ Con... Muốn! ”
- Ngoại a~ (Holly áp chiếc má căng mọng vào camera, nhân lúc này cùng cô nói chút việc.)
“ Sao lại tối thui rồi, là lỗi? ” Helen bên này khó chịu, nhưng ngoài mặt đều tỏ ra không gì.
Hai mẹ con bên ấy như đạt được mục đích, liền bật mic mở camera như bình thường.
- Ngoại ơi~ Holly muốn ở đây chơi cơ... (Holly)
“ Không được. ”
- Hu.. (Holly)
“ Chậc, bao lâu? ”
- Để mamy nói nhé! (Holly cười khì khì rồi mất tiêu.)
- Khoảng chừng nửa tháng sau con sẽ đến Đức... Tạm biệt BA! (Alice)