Bảo Bối Của Tôi Là Em

Chương 242: Chương 242: Nguy kịch (2)




[…] Khoảng thời gian trước đó.

“ Chuyện gì? ” Hàn Tử Mặc hỏi, không phải là Ken bảo có chuyện sao? Giờ lại im re, hay là đợi Hàn Tử Mặc hỏi mới nói? Ken cũng chẳng phải người như thế.

Ken nhìn Hàn Tử Mặc, chậm rãi nói: “ Lần này người ám sát cậu là FS, hắn không nhúng tay vào. Chỉ âm thầm đả kích nơi này kích động nơi kia mới dẫn đến nội chiến hỗn độn thôi. ”

Hàn Tử Mặc nhìn Ken, với điệu bộ này thì Ken rất lo lắng?

“ Cậu sợ? ”

“ Tôi thì sợ gì chứ? Tôi là lo cho cậu, lần này bị thương nặng thì lần sau sẽ là gì đây? ” Ken hơi cau mày, thật không dám nghĩ tới. Phải nói đến cái ngày mà Ken nhìn thấy Hàn Tử Mặc trên một đống máu. Không biết Ken đã run đến mức nào đâu, là anh em vào sinh ra tử không lúc nào không cãi nhau nhưng tình cảm của họ dành cho nhau là thật. Là vô đối không gì thay thế được, Ken lúc đó tự trấn an bản thân. Cũng biết rõ lúc Killian làm phẫu thuật cũng không dễ dàng gì, luôn phải xốc lại tinh thần vì cậu ta là người hiểu rõ nhất.

“ Sẽ không có lần sau, lần này là tôi sơ ý, còn bị thương nên không thể đánh lại bọn chúng được. Đã làm hai người lo lắng rồi. ” Hàn Tử Mặc nhìn Ken lo đến giọng cũng run, hai người này là lo cho sức khỏe Hàn Tử Mặc. Chứ về phần đánh nhau khi khỏe thì không việc gì phải lo nữa rồi.

“ Tôi thật hối hận khi thả tên FS đó đi, trước kia không phải hắn ta ở Los Angeles sao? Bây giờ tôi muốn truy lùng hắn mọi phạm vi! ” Ken bực quá hóa rồ, quên mất chuyện Hàn Tử Mặc bị thương đang bị phong tỏa. Nếu để đám người ngoài kia biết được rồi ngư ông đắc lợi thì chỉ có tiêu đời.

Hàn Tử Mặc nhìn Ken, thở dài một hơi, “ Ken, cậu yêu nhiều đến nỗi não cũng hư luôn rồi? Một người như FS có thể ở một nơi 5,6 ngày mà không rời đi sao? Hơn nữa chuyện này cũng phong tỏa rồi, chẳng ai biết được. Bây giờ muốn lục tung Los Angeles là đang vạch áo cho người xem lưng sao? Muốn nói thật to là tôi đang trọng thương, tôi muốn trả thù cho toàn thế giới biết à? ”

“...Tôi cũng chỉ nói, vẫn chưa có làm. ”

“ Đợi cậu làm rồi tôi chỉ có vứt cậu làm khiên đỡ đạn thôi. ”

“ Ơ cậu nỡ... ” Ken đang nói chưa dứt lời thì phải ngưng lại, bên ngoài có một người đàn ông tự tiện bước vào, chẳng ai khác là Quách Kiến.

“ Ra ngoài! ” Ken nhìn thấy Quách Kiến liền cau mày, lớn tiếng.

“ Hey người anh em, đừng nóng như vậy chứ? ” Quách Kiến cười to, không được tự nhiên là mấy.

“... ” Hàn Tử Mặc không nói gì, lặng lẽ mà làm gì đó.

“... ” Ken nhìn tên này một cách khó hiểu, tự nhiên vào phòng người khác? Có bệnh?

“ Ây, tôi chỉ là người qua đường thôi. Tôi muốn hỏi là hai anh, có nhìn thấy bạn gái tôi không? ”

“ Bạn gái anh thì liên quan gì tới chúng tôi, cút ra trước khi anh gặp diêm la. ” Ken hì hục, dù sao máu cũng đang sôi sục, giết người cũng chẳng có gì khó.

“ Có liên quan chứ! Bạn gái tôi hằng ngày đều đến đây chăm sóc cho người đàn ông nằm trên giường kia. Cô ấy tên là Alice! ”

*Đùng, đoàng* Nghe như sét đánh ngang tai, Hàn Tử Mặc thẫn thờ... chắc không phải là nghe nhầm rồi chứ?

Ken giật thót, tim muốn rớt ra, gắng gượng hỏi lại: “ Cô, cô ấy tên gì cơ? ”

“ Alice! ” Quách Kiến cười, đáp lại Ken.

*Pằng* Viên đạn bay lệch sang tay áo Quách Kiến khiến nụ cười trên môi tắt hẳn.

Hàn Tử Mặc với đôi mắt đỏ ngầu, tay phải chấn thương chỉ có thể dùng súng bằng tay trái. Phải nói rằng Quách Kiến rất may mắn vì trong lúc nổ súng, tay hoạt động mạnh dẫn đến lệch kim khiến hắn bắn lệch.

Hàn Tử Mặc dĩ nhiên không bỏ qua, ngay lúc định bắn phát thứ hai thì Ken ngăn cản. Quách Kiến cũng đã phóng ra bên ngoài từ trước.

Ken nhìn Hàn Tử Mặc, nuốt nước bọt, nhẹ nhàng cầm lấy cây súng trên tay hắn vứt sang nơi khác.

“ Tử Mặc à, súng không phải đồ chơi.. tôi để nó sang kia bảo đảm an toàn cho tính mạng tôi. Cậu giận thì, thì từ từ chúng ta nói nha. Tuyệt đối đừng manh động, coi như tôi xin cậu đi..! ” Ken nói mấy câu cuối cùng đến câu cuối thì chấp tay cuối đầu khẩn thiết.

“ Bao lâu? ”

Ken từ từ ngước lên nhìn Hàn Tử Mặc, kiên trì chưa được ba giây thì tiếp tục cuối xuống. Trong lòng gào thét, *Mẹ nó! Cậu hỏi chuyện tôi mà sắc mặt lời lẽ cứ như tra tấn tôi vậy*...

“ Tôi không biết. ”

Hàn Tử Mặc nhìn Ken không thân thiện.

“ Cậu, cậu đừng có nhìn tôi như vậy! Tôi thật sự không biết mà! Tôi, tôi.. aizz. ” Ken bất lực, sao cái tên này cứ thích dở thói côn đồ thế nhở?

“ Nói! ”

Phi! Ông không biết! Không nói! -Dĩ nhiên 6 chữ này chỉ có thể được hiện lên trong đầu chứ không thể thốt ra.

“ Tôi không rõ thật mà, cũng chỉ biết là họ có, có quen nhau thật... ”

“ Họ?! ”

“ Còn hỏi nữa! Là chị dâu với tên ban nãy đó! ”

“ Tôi hỏi bao lâu? ”

“ Thì cũng 5,6 ngày gì đó, nói chung từ ngày cậu bị thương đến giờ. Tầm đó! ”

Hàn Tử Mặc nghe xong thì điên tiết không thôi, một phát đánh nát cả tủ gỗ bên cạnh. Hiện trường bê bối hệt bãi rác! Ken kêu người vào dọn, rồi Hàn Tử Mặc lại tiếp tục phá, đập đồ.

“ Có thôi đi được không? Đang bị thương đấy, muốn nặng thêm nữa hả? ”

“ Đi lấy chai rượu Vodka S Daimons đến đây, kêu người chuẩn bị một cái thẻ đen, chuyển vào 100 triệu EURO. ” Hàn Tử Mặc thở dốc, vết thương cũng hở rất nhiều...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.