Bảo Bối Của Tôi Là Em

Chương 291: Chương 291: Quái thai (2)




[…] Ngục, mật thất.

Mỗi nơi mỗi khác, khu vực Vũ đang đứng có một chút hương khói mê, mùi vị của dược. Nơi Baldric đang phân vân thì ngoài hơi đất, còn có cái gọi là mùi thuốc súng. Cùng một chỗ nhưng mỗi khu vực khác nhau, điều này không đáng nói. Chỉ là, bên trong thông đạo kia, nơi Hàn Tử Mặc đang ở... lại có tư vị của máu?

Mùi máu mang theo tư vị gỉ sắt khiến người hít thở không thông mà Hàn Tử Mặc đối với loại ‘hương’ này còn có chút kích thích. Đúng lúc tâm trạng không tốt, chốc nữa không phải sẽ lại sát sinh sao? Nghĩ tới giết người, hắn là một biểu cảm thờ ơ khinh thường, đây mới thật sự là Hàn Tử Mặc... Một người máu lạnh, là quái vật... Mẹ của hắn, chính là đối với hắn có loại suy nghĩ đó.

Tanh tưởi, chết chóc, giết người, vô cảm... Người không phạm ta, ta không phạm người. Bất luận ngày hôm nay Hàn Tử Mặc có ra làm sao đều là cuộc sống phụ hắn, mà hắn, vươn tay nắm lấy chính vận mệnh của mình. Từng bước dẫm đạp lên tất cả chiếm lấy một địa vị tối cao. Có được ngày hôm nay là máu và nước mắt tôi rửa, muốn có những thứ không ai có thì phải chịu cảm giác không ai chịu được.

Bên dưới Hàn Tử Mặc vốn đã thay xong từ lâu, chỉ là đột nhiên tâm trạng có chút kỳ lạ khiến hắn ngưng lại. Hôm nay tương tư cô, bất tri bất giác lại vô ý nhớ về ‘mẹ’- người phụ nữ tàn nhẫn nhất... Bà ấy là người bảo vệ hắn khỏi nanh vuốt của cha ruột, cho hắn một tia ấm áp hy vọng vừa lé loi đã bị dẫm đạp không thương tiếc. Chính bà gieo rắc ánh sáng và tự tay dập tắt để rồi thốt lên câu: “ Mày là đồ quái thai, tại sao tao lại sinh ra cái thứ như mày. ”

Phút chốc, ánh mắt Hàn Tử Mặc thoáng ẩn thoáng hiện một tia sát khí, sau đó lại dễ dàng tịnh tâm khi hình ảnh Huyền Thiên Băng vụt qua. Vừa cầm chiếc áo trắng liền định khoác vào, nào có ngờ tới phát sinh ngoài ý muốn. Gia hỏa kia từ bên ngoài xông vào, đang mặc đồ, có cần lựa thời mà tiến như vậy không?

“ Cút. ” Hàn Tử Mặc không có quay lại nhìn Baldric, giọng nói cũng trầm tĩnh lạ thường. Không phải là bỗng dưng tốt tính hay dễ dãi mà là sự bình yên trước cơn bão. Quen nhau không lâu nhưng cũng không phải ít, Baldric tựa hồ đối với tính tình Hàn Tử Mặc rõ ràng đi?

Baldric ban đầu hơi hoảng vội nói: “ A, xin lỗi tôi là không có cố ý. Ý tôi là tôi vô ý, à mà đúng là vô tình... Vậy là vô ý hay vô tình..? ” Nói nhiều hồ ngôn, im lặng sẽ không loạn ngữ. Lúc sắp rời khỏi, Baldric vậy mà thật sự vô tình nhìn thấy tấm lưng Hàn Tử Mặc, có một vết xẹo hình ‘X’ trông rất... oai! Không đúng, theo ngôn ngữ bình thường thì phải gọi là cái gì xấu... Trong lúc không rõ cái gì, lại thêm một sự vô ý lướt qua, tấm lưng bê bết kia của Hàn Tử Mặc lại thêm một nhân vật nhìn thấy.

Vũ tựa hoảng hồn, vội bước lại gần Hàn Tử Mặc quan sát thật kỹ vệt máu sau lưng. Vết thương diện rộng, máu chảy ra số lượng không ít. Thêm một thời gian nữa thật sự có thể bị rút sạch

“ Hàn Tử Mặc, anh quả nhiên bị thương! ” Vũ khẽ nhếch mày, người đàn ông này làm từ thép sao? Ban nãy nghi hoặc hắn bị thương, bản thân tự tay kiểm nghiệm. Lại còn nhiều lần chà sát vết thương, hắn thật sự không lộ chút vẻ đau đớn.

Lần này xem ra người nhíu mày không chỉ có Vũ rồi, Hàn cũng đang mặt cau mày có siết chặt nắm tay.

“ Cút ra. ” Chậm rãi hít một hơi, là nể mặt Killian, tệ thật, cậu ta lại chẳng có mặt mũi như vậy.

Vũ bị khí thế Hàn Tử Mặc áp bức nhưng vẫn không có ý định rời đi, người này bị thương chung quy là do đỡ cho anh cùng tên ngốc tử kia. Nghĩ rồi nhìn thấy những mảng vãi rách vung vãi tứ tung, còn hằn cả vệt máu. Lại còn dính... chút thịt..? Ghê tởm.. Đáng sợ, nam nhân trước mặt này rõ ràng không phải người, làm sao có thể... nghịch thiên đến như vậy? Phi lý!

“ Anh định như vầy mặc vào? ”

“ Không thì sao? ” Chẳng mấy để tâm đến lời nói của Vũ, Hàn Tử Mặc cầm áo mặc vào, Vũ to gan lớn mật lại có tư tưởng cướp? Đồ trên tay hắn há có thể bị người lấy dễ dàng như vậy, liền bị Hàn Tử Mặc cho một cái lườm cảnh cáo.

“ Vạn nhất áo lại dính vào vết thương nữa thì sao? Khi cởi ra lại phải chịu cảm giác xé thịt. ” Ánh nhìn gắt gỏng của Hàn Tử Mặc làm Vũ trở nên e ngại, rụt tay lại. Cũng không có vô ý làm bừa như trước, nam nhân của Alice, ngày hôm nay rửa mắt rồi.

“ Thương nhỏ, không đáng ngại. ” Một lần nữa, nể tài năng của Killian, loại tài năng ba xu một hào ấy..!

“ Đều đã tơi tả đến thế này còn nói nhỏ? Thịt cũng nát bét một vùng lớn, bên trên lại chi chít vết trầy xước ngang dọc. ” Có còn là... tấm lưng của con người không? Be bét đến ghê tởm, máu nhiều đến nỗi nãy giờ đã thấm xuống phía thắt lưng. Vũ dần đối với cuộc sống có một nghi ngờ lớn...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.