Bảo Bối Của Tôi Là Em

Chương 231: Chương 231: Sức khỏe ổn định hơn




[…] Bốn ngày sau.

Trong bốn ngày này cũng không có nhiều chuyện xảy ra, ai nên làm gì thì làm cái đó thôi. Có điều.. Hàn Tử Mặc đã hôm mê xuyên suốt 4 ngày hơn rồi, hôm nay cũng là ngày thứ năm rồi người lo lắng nhất không ai khác chính là Huyền Thiên Băng.

Lúc này Killian đang kiểm tra lại cho Hàn Tử Mặc, vốn dĩ vẫn còn ở cái bệnh viện *không tiên tiến* này là vì sợ kinh động đến Hàn Tử Mặc. Hiện tại hắn không tính là yếu nhưng chuyển một đoạn xa như vậy sợ là không ổn, liền để hắn ở đây tịnh dưỡng đến khi khá hơn.

“ Chị dâu nhỏ, không cần lo đâu, sức phục hồi của Tử Mặc tốt lắm. ” Kết thúc kiểm tra, Killian quay sang trấn an Huyền Thiên Băng.

“ Sao còn chưa tỉnh? ” Huyền Thiên Băng bơ phờ ngồi xuống ghế, dạo này tinh thần của cô không được tốt, làm gì cũng uể oải mệt mỏi.

“ Ừm.. Ờ, vấn đề này cần phải xem xét lâu dài. Cũng có nhiều nguyên do lắm... ” Killian xua tay, chính Killian cũng đang thắc mắc cái vấn đề đấy đấy.

“ Do vết thương? ”

“ Những cái khác đều có thể nhưng riêng cái này em dám đảm bảo là không thể. ” Killian chắc chắn nói, xong lại đưa số liệu mà mình thống kê trong mỗi đợt kiểm tra sức khỏe của Hàn Tử Mặc cho cô xem.

Cái này... Ngày đầu đúng là không có khả quan gì cả, ngày thứ hai sức khỏe ngày càng trì trệ hơn..

“ Đây, cái này..?! ” Xem đến trang thứ tư Huyền Thiên Băng không khỏi bất ngờ.

“ Chị xem đến ngày hôm qua rồi đúng không? Tin em đi, lúc ấy em còn phản ứng mạnh hơn chị. ” Killian gật gù bày tỏ rất hiểu cảm nhận của Huyền Thiên Băng bây giờ.

Huyền Thiên Băng vẫn xem, Killian thì nói thêm cho cô dễ nắm vấn đề hơn.

“ Như chị thấy ngày đầu và ngày thứ hai chính là không có tiến triển gì hết, lúc ấy em vô cùng vô cùng sợ hãi vì tất cả cơ quan của cậu ta ngày càng tệ cứ như không hoạt động vậy, ngày thứ ba cũng chẳng khá hơn. Cho đến ngày hôm qua thì mọi thứ dường như tốt hơn rất nhiều, nhịp tim bình thường, mạch đập ổn định. Không biết nói là may mắn hay là sự phi thường của Tử Mặc nữa. Cũng chỉ biết là từ ngày hôm qua thì vấn đề sức khỏe đã không còn là mối lo ngại. Hôm nay cũng vậy, mọi thứ đều bình thường như không thể bình thường hơn, ngoại trừ cơ thể đầy vết băng trắng ra thì không khác gì người bình thường cả. ” Killian ngẫm nghĩ, tay lại định làm một hành động hết sức ngu ngốc chính là định chạm vào vết thương của Hàn Tử Mặc.

“ Làm cái gì vậy? ” Huyền Thiên Băng cầm tay Killian, hầm hầm sát khí.

“ Chị dâu nhỏ à, người là tôi cứu, tôi còn hại cậu ta được sao? Muốn xem thử xem cậu ta có còn phản ứng với bên ngoài không thôi. Chị phản ứng mạnh quá rồi, vừa nãy còn tung ra sát khí... Chị muốn, làm gì tôi vậy? ” Killian áp sát người vào Huyền Thiên Băng, lại nói với một giọng điệu ám muội.

“ Hiểu lầm! ” Huyền Thiên Băng né tránh, âm lượng không quá to không quá nhỏ, đủ nghe và không ảnh này đến *người bệnh*.

“ Thế à? Nóng tính y hệt chồng chị. ” Killian cười cợt trong lòng lại vô cùng hả dạ dù không biết lý do là gì. Không lẽ bình thường không ăn hiếp được Hàn Tử Mặc nay lại trêu chọc vợ hắn nên cảm thấy có chút thành tựu sao?

“... ” Huyền Thiên Băng không đáp, đắm đuối nhìn Hàn Tử Mặc.

“ Đừng nhìn nữa, không thôi cậu ta cưỡng chế tỉnh lại đến lúc ấy chị sẽ gặp hồn phách của cậu ta đấy, haha! ”

“ Trò đùa này, không duyệt, không vui. ” Huyền Thiên Băng lườm nguýt Killian một chút, cô vẫn tỏ ra rất *hiền*.

“ Tại sao Hàn Tử Mặc vẫn chưa tỉnh? ” Huyền Thiên Băng hỏi, tình trạng sức khỏe bình thường thì tại sao hắn còn chưa tỉnh chứ?

“ Cái này thì không rõ, có thể là do mất ngủ trầm trọng. Hiện tại cơ thể được trong trạng thái nghỉ ngơi tốt nhất nên có thể cậu ta đang ngủ bù. ” Killian nói ra suy đoán của bản thân, dù sao thì Hàn Tử Mặc cũng không phải loại yếu đuối không muốn tỉnh lại trốn trong hư ảo gì đấy. Đây là câu trả lời Killian cho là hợp lý nhất rồi.

Huyền Thiên Băng trầm mặc, rốt cuộc là phải ngủ bao lâu nữa chứ?

“ Alice bảo bối, ra đây đi! Anh tới rồi. ” Giọng một người đàn ông vang lên ở ngoài cửa.

Huyền Thiên Băng nghe giọng của tên này thì hoảng hồn, lại hy vọng Hàn Tử Mặc ngủ lâu thêm chút nữa.. Ít nhất là nên ngủ thêm hai ngày nữa. Nếu không cô sợ hắn sẽ tức đến hộc máu mất...

“ Tên đó lại tới tìm chị rồi kìa, nếu không phải lúc đó nguy cấp. Chị cũng không cần phải thiệt thòi thế này. ” Killian cảm thấy mệt mỏi hộ Huyền Thiên Băng, được nhiều người thích chung quy cũng không có tốt lắm. Nhắc mới nhớ nha... hình như ở nhà Killian vẫn còn một cục nợ bị *bó tay* thì phải?

“ Khụ... Còn hai ngày nữa, gắng một chút thôi... ” Huyền Thiên Băng cười gượng, thật sự năm ngày là quá đủ rồi.. Còn tận hai ngày địa ngục?

“ Chị đi đi, nếu còn ở đây, tên đó sẽ lại la lối. Rất ảnh hưởng đến sự hồi phục của Tử Mặc. Không tốt đâu, một lúc sau em cũng rời đi. ” Killian nói Huyền Thiên Băng, dù sao anh cũng phải trở về. Nếu không *tên điên* ở nhà lại kiếm cớ để *nổi điên*...

“ Đúng rồi, tôi có đưa sang đây y sĩ Lot của Anh, có lẽ anh ta sẽ giúp được anh trong việc hồi phục sức khỏe của Hàn Tử Mặc đấy! Dù sao anh ta cũng là bác sĩ giỏi nhất chỗ của tôi, có vấn đề gì cứ tìm anh ta, tôi cũng mang rất nhiều dược liệu, thuốc quý. Cần gì cứ tùy tiện lấy! ”

Killian gật đầu, có vẻ là có một *vấn đề* thật!

Huyền Thiên Băng nói xong lếch thếch rời đi trong sự cưỡng ép.. Không muốn đi mà!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.