Bảo Bối Của Tôi Là Em

Chương 147: Chương 147: Tra hỏi




Helen nhìn Huyền Thiên Băng, biết cô chẳng có ý gì khác liền cảm thấy nhẹ nhõm hơn. Không vội, dù sao thời gian còn dài, họ có thể từ từ bồi dưỡng tình cảm.

“ Tôi muốn trở về dinh thự kia. ” Huyền Thiên Băng thấy Helen vẫn thất thần nhìn mình từ nãy đến giờ, liền tìm cớ cắt ngang.

Helen nhìn cô, suy nghĩ một lúc rồi đáp lại: “ Gọi cha, xưng con. Ta lập tức cho người đưa con trở về. ”

“ Cha, con muốn về dinh thự kia. ” Huyền Thiên Băng không phải lần đầu gọi cha nhưng không hiểu sao lần này lại mang đến cho cô một cảm giác lạ kỳ.

“ Được, nhưng trước tối nay con phải trở lại đây. Hôm sau là sinh nhật con phải không? Ta cho con vài tiếng trở về, buổi chiều phải có mặt ở đây. ”

“ Vâng. ” Huyền Thiên Băng không biết vì sao Helen lại nói vậy, nhưng cô đồng ý không chút do dự là vì cô cũng không cần ở lại dinh thự kia quá lâu. Cô về chủ yếu là để uống thuốc, gặp Dylan, chỉ có một ít việc như thế thì cũng không cần quá nhiều thời gian để làm gì.

Helen nghe câu trả lời như ý, liền gọi Hanny đến đưa Huyền Thiên Băng ra khỏi nơi này. Tiện thể đi theo cô để tiện bề dẫn đường đến và.. giám sát!

Sau khi Huyền Thiên Băng rời đi, Listh gõ cửa bước vào. Listh đưa cho Helen một tập tài liệu được bao bọc cẩn thận.

“ Đây là toàn bộ quá trình sự việc đã xảy ra khi tiểu thư ở với ngài Hàn. Bao gồm cả bằng chứng cô Thanh hại tiểu thư, tôi đều tra ra cả. ” Listh cung kính, Listh đã từng điều tra rất nhiều việc, trải qua cũng rất nhiều, duy lần này khi điều tra được sự việc của cô gái tên Huyền Thiên Băng khiến anh có chút lạnh sóng lưng... Không nói là quá đáng sợ hay gì cả, mà quá khứ của cô ấy làm chúng ta không điều khiển được mà run rẩy... Một quá khứ đẫm máu, giết người không chớp mắt,...

“ Ừ. ” Helen cầm lấy, nghĩ một lúc rồi lại đưa cho Listh.

“ Ẩn danh, gửi cho Hàn Tử Mặc! Bao gồm sự việc, bằng chứng, đều đưa đi hết. Thêm một chút thông tin vào, Huyền Thiên Băng có thai, nhưng đã phá rồi! Cho người truyền thông tin, Huyền Thiên Băng chết rồi. ” Helen vừa cười vừa nói, giọng điều hết mức nhẹ nhàng êm đềm. Tuy nhiên, đằng sau nụ cười đấy lại là một sự chán ghét thấm tận xương tủy, dám động đến con gái ông? Là chê bản thân sống quá lâu hay là ông quá hiền? Giả một chút thông tin Huyền Thiên Băng phá thai chính là muốn triệt để cắt đứt quan hệ giữa cô cùng Hàn Tử Mặc, ông hy vọng đây là một quyết định đúng đắn!

“ Khoan đã, còn nữa. Chờ Hàn Tử Mặc xử lý cô gái họ Thanh kia xong, nếu còn sống thì đem về đây nhốt vào hầm Man, từ từ giải quyết. Nếu sắp chết, vẫn đem về đây dùng loại thuốc quý nhất cứu cô ta, dùng cách đau đớn nhất nhưng không chết! Ta phải để cô ta sống không được chết không xong! ”

Listh gật đầu, cảm thấy hôm nay chủ nhân của Listh có chút không nhân từ rồi.. “ Rõ! ”

[…] Dinh Thự.

“ Tiểu thư, đã ra đến nơi rồi. ” Hanny dẫn Huyền Thiên Băng ra khỏi dinh thự kia, vừa ra đến đã nghe tiếng chân dồn dập.

“ Tôi biết rồi. ” Huyền Thiên Băng gật đầu, tiếng bước chân này không chừng là người của Dylan đang đi tìm cô.

Huyền Thiên Băng đã bước ra khỏi khu rừng hoàn toàn, đến nơi mà lúc trước cô từng đến trước lúc bị lạc. Quả nhiên, vừa ra là đã có một đám người đến gần cô.

“ Ở đây! Ở đây! Huyền tiểu thư ở đây! Mau đi báo cho hoàng tử! ” Một người lính báo liền có người chạy đi báo cho Dylan, không quá 5 phút sau Dylan đã ba chân bốn cẳng chạy đến đây.

“ Ám Dạ! Rốt cuộc em đã chạy đi đâu thế? Có biết tôi lo cho em đến chừng nào không? Tối đến giờ tôi quần quật tìm em không ngừng nghỉ, rốt cuộc em đã lăn lộn nơi nào thế hả? Tôi còn tưởng em xảy ra việc gì! Mau nói đi! ” Dylan lo lắng khiến Huyền Thiên Băng còn không kịp thở, huống chi là nói.

“ Từ từ! Từ từ đã, anh đừng có đẩy nữa, em sắp tắt thở rồi. Để em thở chút đã.. Chút thôi.. ” Huyền Thiên Băng thở dốc, chưa gì hết Dylan đã lao vào khiến cô không kịp trở tay, chưa gì hết đã mắng một tràn dài rồi. Huyền Thiên Băng đâu có kịp nói đâu!

“ Hừ. ” Dylan hừ mạnh, không mấy vui vẻ, lần này mà Ám Dạ không cho anh một câu trả lời lọt tai là anh chắc chắn sẽ cấm túc Ám Dạ 10 năm luôn!

Huyền Thiên Băng vẫn đang thở, vừa thở vừa suy nghĩ xem nên nói như thế nào cho hợp lý, nói là cô đã tìm được ba rồi? Hay là nói việc đi lạc đến một dinh thự khác? Ôi! Thật đau đầu mà!

“ Nói mà tôi nghe không được, liền không cho em ra ngoài 10 năm! ” Dylan hăm dọa, tuy sẽ không đến 10 năm nhưng cũng sẽ lưng chừng 7,8 năm chứ không ít đâu!

“ Được được được! Anh để em thở tí đã! Hay mình vào trong uống chút trà, ăn chút bánh cho khỏe tí đi rồi nói? ” Huyền Thiên Băng định vờ vịt cho qua chuyện, nào ngờ bị Dylan chụp mũ!

“ Không, đánh, trống, lãng! ” Dylan cau mày, tuy vậy nhưng vẫn kéo tay Huyền Thiên Băng bước vào bên trong.

“ Ha.. Ha.. Ai, ai thèm đánh trống lảng cơ chứ..? ” Huyền Thiên Băng cười gượng, bị nói trúng tim đen là cảm giác thế nào chứ?

Rất nhanh sau đó, Huyền Thiên Băng cùng Dylan đã bước vào trong, trà bánh đều có sẵn trên bàn cả rồi. Lần này thì hay rồi, cô chẳng còn cớ nào để trốn tránh nữa.

Dylan nhìn Huyền Thiên Băng, nghĩ thầm ‘ để xem lần này em làm sao lý sự với anh! ’, nói: “ Trà bánh đầy đủ, nãy giờ nghỉ ngơi cũng nhiều rồi chứ? Nói! ”

“ Thật ra.. Em đi lạc, đúng thế chính là đi lạc đó! ” Huyền Thiên Băng nói lớn, vừa nói vừa nhìn Hanny, hàm ý muốn hỏi Hanny rằng cô có thể tiếc lộ dinh thự đó hay không? Hanny dĩ nhiên cũng hiểu rõ, liền gật đầu, chỉ cần như thế là Huyền Thiên Băng không lo nữa rồi.

“ Đi lạc? Đi lạc đến nơi nào chứ? Chẳng lẽ toàn bộ nơi này còn chỗ nào anh không biết? ” Dylan nghe xong liền đặt ra nghi vấn, nói không tin thì không đúng, nói tin thì dối lòng. Bởi lẽ nơi này Dylan có thể là người biết rõ nhất, nhưng Ám Dạ lạc đến nơi nào mà ngay cả anh cũng không thể tìm thấy? Hơn nữa, cô gái bên cạnh Ám Dạ rất lạ mặt, chưa thấy bao giờ? Tại sao họ lại đi cùng nhau? Thân quen?

“ Thôi nào! Sao anh cứ như tra hỏi em thế nhờ? Đính chính lại không phải tội phạm! ”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.