Trong lúc ba người kia đi tìm nơi Hàn Tử Mặc đang hiện diện thì bản thân hắn đang phải đối diện với một người, hắn vốn đã lường trước sau FS và tên rô bốt kia là ai nhưng lúc đối mặt vẫn khiến hắn có chút khó chịu. Không phải là do bộ mặt chán ghét hắn kia mà là Hàn Chí Viễn, ông ta đang ôm con trai hắn.
“ Hàn Chí Viễn, tôi đã nói sẽ không động tới Hàn Gia? ” Cho dù Hàn Tử Mặc có chối bỏ thế nào thì người đàn ông đang dùng con trai hắn để uy hiếp hắn cũng là ‘cha’ trên danh nghĩa.
Hàn Chí Viễn rất ung dung mà trả lời: “ Anh nghĩ tôi sẽ tin sao? Lúc trước không bóp chết anh là tôi sai, bây giờ có cơ hội, anh nghĩ tôi sẽ để lỡ nó à? ” Tức cười, Hàn Tử Mặc đại danh đại đỉnh ai ai cũng sợ thì sao chứ? Bị nắm thóp không phải cũng sẽ ngoan ngoãn nghe lời sao?
“ Ha, tôi thật không hiểu, rốt cuộc người sinh ra tôi là ông mà người muốn giết tôi cũng là ông. ” Từ trước đến nay Hàn Tử Mặc đối với người thân là không có luyến tiếc ai nhưng hắn thật sự không hiểu bản thân sinh ra có gì sai? Cớ sao lại bị thân mẫu ruồng bỏ, cha ruột thì luôn muốn hắn chết thế này?
Lời nói tuy lạnh nhạt nhưng ẩn sâu trong đó lại có chút bi thương, có lẽ, Hàn Tử Mặc cũng từng mong bản thân có một gia đình bình thường. Có được bố mẹ yêu thương như những con người khác chứ không phải giống như bây giờ, gặp mặt chỉ có thể nói lời chém giết.
Người ngoài nghe thấy còn có thể cảm thương cho Hàn Tử Mặc, ấy vậy mà người thân máu mủ lại không nghe ra cái gì, ngược lại còn một mặt ghét bỏ: “ Tôi không hề muốn có anh, anh còn uy hiếp đến tôi, đương nhiên là phải giết anh rồi? Anh cũng thật là bất hiếu, lại khiến cho bố của anh nhọc tâm giết anh như vậy. Sao bản thân anh không tự chết quách cho xong nhỉ? ”
Hàn Tử Mặc nghe xong ngoài buồn cười thì không thấy gì, trước kia hắn thật sự bị trời phạt đến mức đã quen với việc sắp chết. Nếu không phải nhờ chút sự cứng đầu, thêm một cái não nhanh nhạy thì Hàn Tử Mặc đã chết rồi. Đừng nói là để ông ta giết, vốn đã là không thể.
“ Hàn Chí Viễn, hãy thôi đi, ông không thể giết được tôi. ”
“ Anh nói mà không cảm thấy cơ thể khó chịu sao? Cơ thể anh sớm đã bị kim độc xuyên thấu, càng vận động nhiều thời gian phát độc càng nhanh. Hơn nữa bây giờ người có lợi thế là tôi, súng tôi cầm trên tay đạn lúc nào cũng có thể bắn xuyên não anh. ” Hàn Chí Viễn cảm thấy vui sướng tận tâm can, vốn đã chắc chắn ngày này năm sau chính là ngày giỗ của Hàn Tử Mặc.
Ban nãy Hàn Tử Mặc đúng là có bị kim đâm nhưng thật sự không có cảm giác gì mấy, còn vận động nhiều như vậy... Thật ra, độc đã phát trước khi hắn và Hàn Chí Viễn đối mặt rồi, chỉ là lúc đó Hàn Tử Mặc không cảm nhận ra. Bây giờ mới thực sự bùng phát, cả cơ thể cứng đờ, tim như có nghìn con kiến đâm vào, tất cả bộ phận quan trọng đều đáng báo động. Hàn Tử Mặc khụy một chân xuống, tay siết ngực trái khó chịu.
* Khụ, khụ. * Hàn Tử Mặc vậy mà ho ra máu đen, vô lực đến cùng cực.
Hàn Chí Viễn lại cười thỏa mãn, giương súng lên chuẩn bị kết liễu Hàn Tử Mặc nhưng ông lại quên rằng, trên tay vẫn ôm một đứa trẻ. Đúng lúc vừa bóp cò, Holly đã đẩy tay của Hàn Chí Viễn sang hướng khác khiến ông quá đỗi ngạc nhiên.
“ Thằng nhóc này! Tao giết mày trước! ” Câu nói vừa thốt ra, Holly thật sự rất hoảng sợ, cậu che tai run rẩy, cứ như biết trước bản thân đã không thể làm gì liền đứng yên chịu trận. Bất lực đến đáng thương.
Một âm thanh chói tai phát ra, * pằng * từng giọt máu tươi rơi xuống thấm vào đất, không lẽ... Holly thật sự đã?
Thật chất, phát súng ấy là từ hướng bên ngào bắn vào, vị trí cực kỳ chuẩn xác ở gần tim, Huyền Thiên Băng không bắn chết Hàn Chí Viễn là vì cô muốn để tự tay Hàn Tử Mặc kết liễu ông ta. Mà Holly lúc này vì quá sợ hãi liền bị rơi từ trên cao xuống, may có Quỷ Y đoán trước tình hình sớm đã đứng bên dưới đỡ lấy.
Huyền Thiên Băng bước nhanh đến chỗ Hàn Tử Mặc đang không ổn, cô vội ôm lấy hắn sắp ngã gục. Huyền Thiên Băng cảm thấy không ổn, tại sao thân nhiệt Hàn Tử Mặc lại nóng như vậy?
“ Quỷ Y, anh mau lại xem Mặc! ” Huyền Thiên Băng chỉ vừa mới cất lời Hàn Tử Mặc đã lại phun ra máu, hơn nữa sắc mặt xanh xao.
Quỷ Y đỡ lấy Holly thì cũng thấy không ổn, người Holly cứ như sốt cao vậy, sắc mặt lại rất kém. Y bế Holly đến gần Huyền Thiên Băng, nhìn vào biểu hiện của Hàn Tử Mặc rồi cau mày nói: “ Cả hai người họ đều trúng kịch độc rồi. ”
“ Có thuốc giải không? Thuốc giải! Mau, mau lôi tên kia xuống, nhất định trên người ông ta có thuốc giải! ” Huyền Thiên Băng nhìn Quỷ Y nói gấp gáp, những người đứng ngoài kia lại như trời trồng, Hắc Ninh nghe ra cô gấp liền nhanh chóng chạy đến leo lên chỗ Hàn Chí Viễn kéo ông ta xuống.
Quỷ Y, Hắc Ninh gấp rút lục tìm thuốc giải trên người Hàn Chí Viễn thì thu lại toàn là thất vọng, ông ta hoàn toàn không mang theo!
“ Không được, còn chờ nữa hai người họ chắc chắn sẽ... ” Quá rõ ràng rồi, loại độc này là muốn ép chết người khác, hoàn toàn không thể giải.
Huyền Thiên Băng cắn răng, người nhà cô đang ở trước mắt, há có thể để họ rời đi trước mặt cô? Không thể nào! Vô cùng bình tĩnh khiến tất cả mọi người đều ngạc nhiên, đều cho rằng cô không quan tâm đến tính mạng hai người kia sao? Chỉ riêng Quỷ Y biết, cô là đang kiềm chế để nghĩ cách.
“ Đưa dao đây. ” Giọng Huyền Thiên Băng cất lên, ai nấy đều bất ngờ trước yêu cầu này, chưa từng nghe nói cứu người trúng độc cần dao.
Phút chốc, Quỷ Y dường như không hiểu được Huyền Thiên Băng là đang dự tính cái gì, vậy mà thật sự đưa dao cho cô ấy. Ngay khi thấy Huyền Thiên Băng tự rạch cổ tay đút máu cho Hàn Tử Mặc và Holly thì Y biết, đã không thể ngăn cản được nữa rồi.
Quỷ Y từng nghe Helen, bố của Huyền Thiên Băng nói lại rằng độc của Y có thể dùng máu cô kiềm chế hoàn toàn là hiến tế, nhưng nghe là chỉ có thể dùng một lần. Tại sao... Cho dù máu Huyền Thiên Băng có hiệu quả đi chăng nữa cái giá cô phải trả lại là gì chứ?
Ngay sau đó, người Huyền Thiên Băng lung lay sắp đổ, Quỷ Y liền lập tức đỡ cô, nhanh chóng gọi người mang Hàn Tử Mặc và Holly trở về. Quỷ Y bế Huyền Thiên Băng tức tốc rời khỏi, vội vã lên máy bay về Vương Quốc Anh. Chuyện này người rõ nhất cũng chỉ có thể là Helen!