Bảo Bối Của Tôi Là Em

Chương 136: Chương 136: Từng muốn giết cô!




Màn đêm dần buông, bầu trời thăm thẳm, lấp lánh ánh sao... Đêm nay, có thể có những người đang vui vẻ ngắm trời sao, hoặc cũng có thể sẽ có người chịu được cơn đau của chất độc bộc phát. Cũng sẽ có một người đang tìm cách chuộc lại lỗi lầm của mình, hay một vài tình nhân đang ân ái? Mỗi người ai cũng có công việc và trách nhiệm riêng của bản thân, mỗi một việc họ làm, họ trải qua đều sẽ chuẩn bị cho một ngày mai sắp tới.

[…] Phòng Huyền Thiên Băng.

Huyền Thiên Băng khép hờ mi mắt, tối qua cô vằng vặc không ngủ được, không phải bởi vì cơn đau chết người kia.. Mà là vì.. đêm qua cô lại nhớ đến Hàn Tử Mặc rồi..

* Hức.. Hức.. * Những giọt lệ dần dần lăn trên khuôn mặt cô, vốn dĩ Huyền Thiên Băng không có muốn khóc! Nhưng.. Nhưng nước mắt lại tự động rơi khiến cô không khống chế được.. Ước gì.. Nước vong tình là có thật..

Huyền Thiên Băng vừa khóc xong lại cố gắng mỉm cười, tự mắng bản thân rằng, “ Ngốc thật! Làm gì có vong tình thủy cho mà uống chứ.. Nếu muốn quên.. Vẫn là tự thân vận động thì hơn.. ”

* Tít, tít * tiếng bấm chuông ở trước cửa phòng.

“ Dạ, em đã dậy chưa? ” Dylan từ bên ngoài hỏi.

“ Quên mất, đây là loại vật liệu cách âm. Dạ như thế nào nghe đường cơ chứ? Hy vọng em ấy nghe được tiếng chuông. ”

Huyền Thiên Băng ngồi dậy, gạt hết nước mắt trên mặt đi, đứng dậy hướng phía cửa tiến tới.

Huyền Thiên Băng mở cửa ra, theo phản xạ hỏi: “ Ai thế? ”

“ Là anh. ” Dylan trả lời, mắt chăm chú nhìn gương mặt cô.

Huyền Thiên Băng tỏ vẻ không hiểu, bây giờ vẫn còn rất sớm, cô cũng chẳng nhờ Dylan việc gì, cư nhiên lại đến tìm cô? Ít nhiều là có việc! “ Anh? Anh tìm em có việc gì sao? ”

“ Em đây là vừa khóc? ” Dylan cau mày, giơ tay đặt lên má cô, lau đi những giọt nước mắt còn vướng lại.

“ Không có, chỉ là vừa ngủ dậy.. Ngáp mà thôi. ” Huyền Thiên Băng tìm bừa một lí do qua loa để qua mặt Dylan. Nhưng đáng tiếc, lời nói dối vô hiệu lực, không chút giá trị!

Dylan vừa nhìn là biết Huyền Thiên Băng đang nói dối, hơn nữa giữa ngáp và khóc chẳng lẽ anh còn không nhận ra sao?

“ Được, em không khóc. Chuẩn bị một chút đi, anh đưa em đến một nơi. ” Dylan đẩy Huyền Thiên Băng vào phòng, có ý bảo cô nhanh chóng chuẩn bị.

“ Chuẩn bị cái gì chứ? Đi đâu? ” Huyền Thiên Băng hỏi ngược lại, đi đâu mà còn cần phải chuẩn bị?

“ Chuẩn bị hành lý đó! À mà không cần, chỉ cần đi thay một bộ đồ, mang một số đồ vật cần thiết là được. Quần áo thì sang đấy mua cũng không sao. ”Dylan nghĩ một lúc rồi trả lời, cô vẫn hoang mang không rõ.

“ Đi đâu cơ chứ? Nói đi là đi à? ” Huyền Thiên Băng định phản đối nhưng nhìn vào ánh mắt Dylan thì cô cảm nhận được đây không đơn thuần là đi chơi, chỉ là không biết song song đó là việc gì.

“ Thôi nào, em mau đi thay đồ vệ sinh cá nhân gì đó đi. Xong lại ăn sáng, lát chúng ta sẽ bay đấy. ” Dylan hối thúc, xong liền bước ra khỏi phòng Huyền Thiên Băng. Bước vào phòng ăn ra lệnh mọi người dọn đồ ăn lên.

[…]

Huyền Thiên Băng bước ra khỏi phòng, mò đến phòng ăn thì nghe mùi đồ ăn thơm phức, đa số toàn món thanh đạm. Kể cũng lạ, Huyền Thiên Băng mang thai cũng được vài tháng rồi nhưng tại sao lại không hề có triệu chứng như ốm nghén, nhạy cảm mùi, đau đầu.. Khó thở đại loại thế.. Có chút kì lạ, cơ thể cô chẳng nhẽ khỏe đến mức đấy?

Vừa nghĩ xong, cô bước lại bàn ăn. Nhìn sơ một lược, tuy không phải những món cô thích nhưng đều là thức ăn tốt cho cơ thể mẹ và cả thai nhi. Vì thế Huyền Thiên Băng bắt buộc phải ăn, sức khỏe cô tốt thì mới có thể để hai bảo bảo phát triển một cách tốt nhất được. Ăn gần xong thì Huyền Thiên Băng mới phát hiện ra rằng bàn ăn chỉ có cô và York, chẳng biết nói gì nên im lặng mà ăn vậy..

Sau khi Huyền Thiên Băng ăn xong, York nhìn cô một lúc rồi gọi: “ Ám Dạ. ”

“... ” Huyền Thiên Băng bày ra vẻ mặt không thể tin được, York vậy mà lại bắt chuyện với cô? Hay cô nghe nhầm rồi?

“ Biểu cảm gì thế? ” York không vui hỏi lại, có cần làm quá vậy không?

“ Không có gì, chỉ là đây là lần đầu tiên tôi thấy anh bắt chuyện với tôi, trừ việc công ra. ” Huyền Thiên Băng mỉm cười đáp lại, dù sao thì cũng là bạn trai Dylan, nể 2 phần.

“ Bởi vì giữa tôi và cô chẳng có gì để nói, hơn nữa Dylan còn săn sóc cô tốt như vậy. Trước đây tôi từng có ý nghĩ là giết chết cô cho xong chuyện. Nhưng tôi phải công nhận rằng cô rất khó giết. ” York lấy chai rượu trên bàn, mở ra đổ vào ly, chậm rãi nói.

“ Khoan, anh lại muốn giết tôi? Chỉ vì Dylan chăm sóc tôi? Có thế thôi? ” Huyền Thiên Băng nhướng mày hỏi lại, người bạn trai này của Dylan có bị thần kinh không thế? Sao cái trò động một tí là lại giết người này quen thế nhỉ, giống như.. giống như.. anh ấy vậy...

“Như thế còn chưa đủ giết cô sao? Cô có biết tại sao chuyến du lịch của chúng tôi bị hủy không? Là do cô! Vì sao lúc nào mọi việc liên quan đến cô Dylan của tôi đều quan tâm chăm chút từng li từng tí như thế chứ? Vì cô mà Dylan đã phải hao tâm rất nhiều, có khi còn hơn cả tôi ấy chứ! ” York bực bội gằng giọng! Chưa cho Huyền Thiên Băng trả lời đã tiếp tục nói.

“ Hơn nữa Dylan cũng đã tìm được người đàn ông này rồi! Việc gì cô cũng chỉ cần nói một tiếng, Dylan đã sắp xếp tất cả đều đứng sau việc của cô. Luôn luôn ưu tiên cô! Như thế thì có thằng đàn ông nào mà không khó chịu chứ! ” York vừa đập mạnh tấm hình lên bàn, vừa cầm lấy ly rượu uống cạn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.