Bảo Bối Của Tôi Là Em

Chương 46: Chương 46: Tương lai của anh ấy thuộc về cháu




“ Ừ nhỉ, anh lo vậy cũng đúng rồi đấy. ” Huyền Thiên Băng thấy Hàn Tử Mặc nói vậy liền muốn chọc hắn một chút.

“ Hả.. Không phải chứ? Em thật sự muốn đổi ý à? ” Hàn Tử Mặc nhíu mày hỏi.

“ Hmm. Để em nghĩ đã. ” Huyền Thiên Băng cười một cái rồi giả vờ suy nghĩ nhưng nào ngờ tới Hàn Tử Mặc bế cô lên làm cô giật cả mình.

“ A! Anh làm em hết hồn đấy! ” Huyền Thiên Băng nhăn mặt.

“ Khỏi cần nghĩ nữa, cho dù em có muốn đổi ý anh cũng không cho em đi đâu. ” Hàn Tử Mặc hôn vào trán Huyền Thiên Băng một cái.

“ Đồ bá đạo nhà anh! ” Huyền Thiên Băng chu môi ra nói nhưng môi vừa chu ra thì liền bị Hàn Tử Mặc hôn đến đỏ hơn nữa còn phát ra tiếng *chụt, chụt*

“ Biến.. Biến thái. ” Mặt của Huyền Thiên Băng lúc này cơ hồ còn đỏ hơn cả gấc ấy chứ đùa!

“ Cũng chỉ biến thái với em thôi. ” Hàn Tử Mặc nở một nụ cười lưu manh nói.

Xong Hàn Tử Mặc cùng Huyền Thiên Băng đi ăn chơi cả ngày trời, tối đến Hàn Tử Mặc lái xe đưa cô về nhà của hắn.

[…] Biệt thự Hàn Băng.

“ Đồ của em đã chuyển đến đây cả rồi, còn đây là dì Lưu. Vì mấy bữa trước dì ấy về quê có việc nên em mới không biết dì ấy. ” Hàn Tử Mặc vừa bước vào vừa nói với cô.

“ Xin chào dì, con là Huyền Thiên Băng. ” Huyền Thiên Băng hướng tới dì Lưu mà chào.

“ Chào con, Huyền tiểu thư. ” Dì Lưu cuối đầu chào.

“ Dì đừng gọi như thế cứ gọi con Thiên Băng là được. ” Huyền Thiên Băng xua xua tay, cô không nhận nổi cái chào của dì Lưu đâu a!

“ Được, Thiên Băng, đây là lần đầu dì thấy cậu chủ dẫn phụ nữ về nhà đấy! Có phải hai đứa đã.. ” Dì Lưu mỉm cười.

“ Đã.. Đã gì ạ? ” Huyền Thiên Băng ngơ ngác không hiểu gì.

“ Thì là ấy ấy đấy. ” Dì Lưu vừa nói xong sắc mặt Huyền Thiên Băng liền từ từ ửng hồng lên, cô quay sang liếc Hàn Tử Mặc.

“ Khụ.. Dì Lưu dì đừng chọc cô ấy nữa. ” Hàn Tử Mặc ngay lập tức nhận được ánh mắt cảnh cáo của cô.

“ Ha ha được. Dì không chọc Thiên Băng nữa. ” Dì Lưu vẫn mỉm cười hiền hậu, nhìn thấy nụ cười này của dì Lưu một hình ảnh người phụ nữ lướt ngang qua tâm trí Huyền Thiên Băng, mẹ của cô.. cũng có một nụ cười phúc hậu như vậy.. Đáng tiếc..

“ Em sao vậy? ” Hàn Tử Mặc ngay lập tức liền nhận ra sự buồn bã trong ánh mắt cô liền có chút lo lắng.

“ A.. Không sao cả.. ” Huyền Thiên Băng vẫn buồn bã lắc đầu.

Hàn Tử Mặc có chút không tin tưởng vì sự buồn bã của cô, hắn hỏi: “ Thật sao? ”

“ Thật. Không sao đâu mà, chỉ là hoài niệm kí ức cũ một chút thôi.. ” giọng Huyền Thiên Băng pha chút buồn rầu nói.

“.. Được, anh đi tắm, em có thể cùng với dì Lưu đi tham quan biệt thự này. Còn nữa.. Tên của nó là Biệt thự Hàn Băng. ” Hàn Tử Mặc vừa nói xong liền bước lên lầu.

“ Biệt thự.. Hàn Băng sao? Không phải chứ. Hắn lấy họ của hắn và tên của mình để đặt tên cho căn biệt thự này à..? Hàn Băng.. Cũng không tồi! ” Huyền Thiên Băng bất giác mỉm cười thật tươi, nỗi buồn khi nhớ đến mẹ cũng vơi đi phần nào.

“ Thiên Băng, cháu có muốn đi dạo xem căn biệt thự này không? ” Dì Lưu cầm tay cô, hỏi.

“ Vâng. Vậy cũng được ạ. ” Huyền Thiên Băng gật đầu đồng ý dù sao cô cũng sắp phải ở đây rồi vẫn là nên đi tham quan một chút.

“ Được được để dì dẫn cháu đi. ” Dì Lưu cầm tay Huyền Thiên Băng dẫn cô đi xem khắp mọi ngóc ngách trong biệt thự lẫn ngoài sân.

Sau khi đi xem tất cả mọi chỗ Huyền Thiên Băng mới cảm thấy đây là một chỗ ở không tồi nha! Biệt thự này mặc dù cô đã tới một lần nhưng chỉ là nhìn sơ sài thôi lần này cô mới kịp nhìn thật kỹ. Căn biệt thự cũng khá đơn giản nhưng lại quá phức tạp.. Phải nói sao đây nhỉ? Nhìn bề ngoài của nó cực kỳ đơn giản nhưng Huyền Thiên Băng có thể nhìn ra bên trong nó là cả một kỳ công ấy chứ! Vừa đang suy ngẫm về căn biệt thự này thì dì Lưu đột ngột lên tiếng.

“ Thiên Băng, dì muốn nói với con một vài điều.. Không biết con có muốn nghe không? ” Dì Lưu hơi ngập ngừng hỏi.

“ Dì cứ nói đi ạ. Con sẵn lòng nghe đây. ” Huyền Thiên Băng liền gật đầu trả lời lại.

“ Cậu chủ từ nhỏ đã thiếu tình thương của mẹ.. Hơn thế lại bị cha đánh đập từ nhỏ nên đã hình thành tính cách tàn độc và lạnh lùng của cậu chủ nhưng đó chỉ là lớp ngoài của cậu ấy mà thôi.. Cậu ấy rất muốn được yêu và yêu dì nghĩ là con biết. ”

“ Vậy nên? ” Huyền Thiên Băng hỏi.

“ Vậy nên đi hy vọng con có thể đối tốt với cậu chủ một chút. Vì dì đã chăm sóc cậu ấy từ nhỏ đã nhìn thấy quá trình lớn lên trong cô độc của cậu chủ nên dì vẫn luôn xem cậu ấy như con của mình. Dì biết nói những điều này là dư thừa nhưng dì vẫn muốn nói với con.. ” Dì Lưu nói với vẻ thương tâm.

“ Cháu tất nhiên sẽ đối tốt với anh ấy rồi, việc này dì không cần lo đâu vì cháu yêu anh ấy! Mặc kệ quá khứ anh ấy như thế nào nhưng tương lai của anh ấy đã thuộc về cháu rồi! ” Huyền Thiên Băng mỉm cười nói.

“ Được, được dì cảm ơn cháu. ”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.