"Mục Thiên Dương!"
Uyển Tình cắn răng. Hắn rất quá đáng, rõ ràng là tiếng nước rửa chén,
lại bị hắn nói thành không chịu nổi như vậy!
"A. . . . . ." Mục Thiên Dương thét lớn một tiếng, "Em nói làm xong lại rửa, vậy chúng ta đây liền làm xong lại rửa đi."
Uyển Tình nghe thấy, thở dài nhẹ nhõm một hơi.
"Đứng vững!"
Hai tay cô gắt gao chống bàn bếp, hắn nắm thắt lưng của cô, ra vào nhanh chóng.
"A. . . . . ." Uyển Tình cắn chặt răng, nhìn nhanh chằm chằm cửa sổ tối đen đối diện, chỉ sợ nơi đó đột nhiên sáng đèn.
" A, bảo bối, em cũng thích nơi này không phải sao? Em đang kẹp chặt anh
này. . . . . ." Mục Thiên Dương cảm giác cô nhanh đến, hung ác đâm vài
cái, vào lúc cô bắt lấy cánh tay hắn thấp kêu tên của hắn đột nhiên
ngừng lại.
"A. . . . . ." Uyển Tình dường như có chút mất mát hạ
thấp âm thanh lại, ngoái đầu nhìn lại khó hiểu nhìn hắn. Mau, sắp đến
nha, hắn sao lại ngừng?
Mục Thiên Dương cười đến giống hồ ly, ôn
nhu mút cánh môi cô: "Ngoan, anh biết bảo bối muốn, bất quá anh có một
chút mệt mỏi. Bảo bối trước rửa chén sạch, rửa xong rồi liền cho em."
Uyển Tình giận dữ suy nghĩ muốn tránh hắn, hắn lại gắt gao áp chế cô, làm cho thứ cứng rắn của mình càng thêm tiến vào.
"Không cho bảo bối, bảo bối còn tức giận ư."
"Anh rốt cuộc muốn làm gì?" Uyển Tình khóc hỏi, "Tôi làm sao lại đắc tội anh? Rửa cái bát anh cũng không cho làm. . . . . ."
"Ngoan. . . . . ." Mục Thiên Dương bỗng dưng mềm lòng, cuống quít lau nước mắt
cô, "Em không làm gì đắc tội anh, là anh tự mình muốn ở trong này, muốn
đùa giỡn em. . . . . . Nam nhân thôi, đều thích có chút kích thích."
"Anh. . . . . ."
"Tốt lắm, anh thật sự bất động, mau rửa chén."
" Anh đi ra ngoài. . . . . ." Uyển Tình thấp giọng nói.
Mục Thiên Dương mặt lạnh: "Không! Em không cảm kích, vậy vừa rửa vừa làm đi." Nói xong làm bộ muốn rời khỏi.
Uyển Tình biết hắn thối lui đến một nửa lại tiến vào, vội vàng nói: "Đừng! Tôi nghe lời anh!"
Mục Thiên Dương liền dừng lại: "Rửa đi, không lại vài cái."
Uyển Tình run lẩy bẩy tẩy bát, hai chân bởi vì bủn rủn mà phát run. Cô cảm
giác được vật thể trong cơ thể càng thêm bừng bừng phấn chấn, rất là sợ
hãi, một cỗ mồ hôi từ đầu trên rơi xuống.
Mục Thiên Dương thở dốc càng ngày càng nặng, cô quay đầu nhìn thoáng qua, thấy biểu tình hắn
giống dã thú bình thường, sợ tới mức không thể động đậy.
"Nơi đó em đừng luôn rụt lại. . . . . ." Hắn gian nan nói, " Rửa nhanh chút, anh muốn nhịn không được . . . . . ."
Uyển Tình vừa nghe, vội vàng quay đầu, không cẩn thận động đến phía dưới, bị hắn lập tức ngăn lại phía trước.
"A. . . . . . Đau!"
Mục Thiên Dương áp sát cô, không nhúc nhích, thở dốc một lát mới nâng lên nửa người trên: "Mau. . . . . ."
Uyển Tình vội vàng rửa xong một cái bát cuối cùng, tất cả đều được sắp xếp
ngay ngắn bàn. Cô quay đầu nhìn hắn: "Phải để vào trong tủ bát……"
"Chờ một chút lại đi không được à?"
Uyển Tình cúi đầu gật đầu: "Đi. . . . . ." Tủ bát ở bên kia, hiện tại nói
thả ra, không phải cũng bị hắn cắm đi qua à? Uyển Tình rùng mình một
cái, không dám tưởng tượng cảnh tượng dâm loạn kia, nhắm chặt hai mắt
chống đỡ trên bàn bếp, nhận hắn mãnh liệt tiến công. . . . . .
Buổi tối hôm nay, Mục Thiên Dương không có rời đi, từ phòng bếp đến phòng
tắm, lại đến phòng ngủ, giày vò Uyển Tình đến nửa chết nửa sống.
Buổi sáng ngày hôm sau, Uyển Tình bị ánh sáng chói mắt bừng tỉnh. Rên rỉ
ngồi dậy, Mục Thiên Dương đột nhiên xuất hiện ở bên cạnh: "Tỉnh?" Một
bên nâng cô dậy, một bên ở trên cổ cô cắn cắn, một bộ dáng đói khát.
"Không cần. . . . . ." Uyển Tình khẽ gọi.
"Ừ." Mục Thiên Dương đáp lời, nhưng không có thối lui, tiếp tục đi xuống,
thẳng đến trước ngực cô ngừng một chút mút hấp. Hưởng thụ nửa ngày, hắn
buông ra, bưng một ly nước cho cô: "Đến, uống miếng nước."
Uyển Tình dùng chăn nhanh chóng quấn quanh mình, nghe lời uống một hớp lớn.
Mục Thiên Dương để ly nước xuống: "Anh đi mua bữa sáng, em muốn ăn trước hay là đánh răng trước?"
"Tôi đi đánh răng trước." Uyển Tình nói, sợ hãi nhìn hắn, "Anh đi ra ngoài một chút được không? Tôi muốn mặc quần áo. . . . . ."
"Em có gì mà anh không thấy qua?" Mục Thiên Dương nói xong, lại đi hôn cô.
Uyển Tình đành phải trước mặt mặt hắn mặc quần áo, hắn cũng không cho cô mặc nội y, chỉ cho cô mặc váy ngủ, còn nói: "Phía dưới có hơi sưng, quần
lót cạ đau, đừng mặc."
"Không cần!"
"Nghe lời." Mục Thiên Dương đặt cô trên tủ quần áo, hung hăng hôn vài phần phút, "Đi đánh răng đi."
Uyển Tình dại ra đi vào phòng tắm, rửa mặt xong đi ra, thấy hắn ngồi ở trên
sô pha gọi mình. Cô bước qua, hắn kéo cô vào lòng, đưa bánh và sữa cho
cô: "Đói bụng không? Từ từ ăn."
Hắn ôm lấy cô, làm cho cô thực
không được tự nhiên. Cô trừ bỏ phía trên mặc một tầng, phía dưới cái gì
cũng chưa mặc, vạn nhất hắn lại thú tính lên làm sao bây giờ?
May mắn, động tác hắn không có tiến thêm một bước, cô cũng chậm chậm ăn vào.
Ăn xong, hắn lại mang cô đi xem phim. Nhìn nhìn, Uyển Tình phát hiện có
điểm không thích hợp, đây là cái lừa đảo gì? Nam nữ chính cho dù hôn
môi, vì sao còn làm cái đó? Cho dù làm, vì sao chụp cẩn thận như vậy, rõ ràng như vậy, 5 phút đều không chuyển cảnh tượng. . . . . .
Cô hoảng sợ nhìn hắn một cái, tay trái của hắn gắt gao vắt ngang trước ngực cô, tay phải từ dưới mặt tiến vào.
"Thiên Dương không cần. . . . . ."
"Nghe lời." Mục Thiên Dương mặt không chút thay đổi.
Uyển Tình có một loại cảm giác tuyệt vọng, giống rối gỗ ngồi bất động.
Rốt cục, hắn lại tiến vào cô. Lần này không có mưa rền gió dữ, vẫn thực ôn
nhu thực thong thả, làm một trận ngừng một trận, luôn luôn tại trong
thân thể cô, qua hai cái giờ, hắn mới phát tiết ra.
Hắn ôm cô đi phòng tắm rửa sạch sẽ, sau đó đặt cô trên sô pha, gọi điện thoại kêu đồ ăn ngoài.
Cơm nước xong, Uyển Tình mệt mỏi hỗn loạn, cảm giác hắn lại làm mình, tuyệt vọng cầu xin tha thứ: "Thiên Dương tôi sai rồi. . . . . ." Cô căn bản
nghĩ không ra làm sao đắc tội hắn, nhưng lại như vậy đi xuống cô sẽ chết .
"Em đúng, sai là anh." Mục Thiên Dương nằm trên sô pha, tiện tay cô kéo đến trên người mình, "Bảo bối, chủ động một lần."
"Tôi không cần. . . . . ."
"Nghe lời." Chỉ cầu cô chủ động một lần, hắn liền giữ nguyên kế hoạch buông tha cô.
Uyển Tình nhìn hắn, không biết làm sao chọc hắn, sợ hãi không nghe lời sẽ
gặp tai ương, đành phải chủ động hôn hắn. Hồi tưởng hắn làm hết thảy,
còn nguyên còn trở về.
Một giờ sau, cô mệt ngồi phịch ở trên
người hắn, nhưng hắn vẫn không buông tha cô, thay đổi vị trí thân thể,
lại tiếp tục giày vò.
Uyển Tình không thể chịu được: "Mục Thiên Dương anh điên rồi!"
"Anh chính là điên rồi!" Mục Thiên Dương mãnh liệt đâm vào. Hắn cũng không
muốn, nhưng hắn không có biện pháp. Quá vài ngày liền khai giảng, hắn
quyết định không đến đây. Vừa nghĩ đến muốn tách ra, hắn liền khó chịu!
Hắn muốn làm một chút gì đó để nhớ kỹ, muốn cùng cô vành tai và tóc mai
chạm vào nhau, thân cận một chút, muốn nghe lời ngon tiếng ngọt của cô. . . . . .
Nhưng điều này không có khả năng.
Đừng nói lời
ngon tiếng ngọt của cô hắn nghe không được, hắn , hắn cũng không dám nói với cô. Trừ bỏ như vậy, còn có thể như thế nào?
"Uyển Tình. . . . . ." Hít sâu một hơi, hắn dừng lại, không đợi phát tiết xong, vào phòng tắm.