Chương 543: Bà ngoại.
Đột nhiên, Kim lão đại ngẩng đầu nói với cô: “Bà đi, người chăm sóc tốt cho cháu ngoại, không cần gả cho Mục hỏng bét, phải gả cháu sớm vài năm thôi, hiện tại không cần gả cho,...”
“Cháu mới không lấy chồng!” Cô cười khúc khích, trở lại thời gian ở tuổi dậy thì, bỗng nhiên kinh hãi: “Bà muốn đi đâu?”
“Ở địa phủ cũng phải cho cháu một Long Diễm Minh tốt đẹp? Chờ ngày nào đó đến, vẫn là thuận lợi vui vẻ, tên tiểu quỷ đó cũng không bắt nạt được cháu!”
“Không cần!” Cô hô lớn một tiếng, muốn bắt lấy bà, không nghĩ qua lại thiếu chút nữa té từ trên ghế xuống.
Uyển Tình ở bên cạnh hét lớn một tiếng: “Bà ngoại!”
Sau đó cũng bắt lấy bà để bà không ngã xuống.
Bà quay đầu, liền tỉnh lại, nhìn một đám người vây quanh chính mình, ngược lại Uyển Tình ở chỗ phía sau bọn họ, khá xa cách.
Bà nhìn nhìn mọi người, ánh mắt đảo quanh ở trong phòng, sau đó chậm rãi ngồi xuống: “Mấy giờ rồi hả?” Cái lão già kia, cũng không chịu đưa bà đi. Thế nhưng, hiện tại không đưa đi cũng đúng. Bà lập tức muốn nhận chắt ngoại, lúc này ông dám mang bà đi, bà sẽ liều mạng.
“Gần mười giờ rồi.” Kim An An ngồi ở bên giường nói: “Bà nội ngủ rất sâu, chúng cháu không dám gọi bà dậy.”
Thấy bà không tỉnh, lại sợ bà có chuyện, còn gọi bác sĩ đến xem qua mới an tâm.
Kim lão phu nhân cười thở phào, duỗi tay về phía Uyển Tình, Uyển Tình nghĩ còn chưa biết kết quả, do dự một chút mới đi qua.
Kim lão phu nhân cười hề hề ôm lấy cô, lần mò mặt cô nói: “Vừa rồi mơ thấy cháu, cảm ơn cháu đã kéo bà.”
“A?” Kim lão phu nhân lại cười đột nhiên hỏi: “Kết quả thế nào?”Muốn đọc nhanh full nhất truy cập : thíchđọctruyện.com
“Đã sớm có rồi.” Kim An An điềm đạm cười nói: “Chỉ chờ bà nội tỉnh lại, Khấu thúc thúc và Âu đại thúc đều đã đến đây, nói vậy Uyển Tình là cháu ngoại của người!”
Kim lão phu nhân cười vui vẻ, nghi ngờ hỏi: “Các người không thấy sao?”
Tiếu Tiêu nói: “Bà cũng chưa xem, chúng cháu nào dám xem>?”
Kim lão phu nhân vừa nghe, chờ không kịp, rất nhanh rời giường. một đám người phụ nữ trẻ tuổi vây quanh bà, mặc cho bà. Nhân việc vui tinh thần sáng khoái, hôm nay bà không cần mặc áo cũ, muốn một bộ đồ mới. Tiếu Tiêu mấy ngày trước đã may cho bà một bộ đồ không tồi, trực tiếp mặc một bộ màu xanh, lại đeo vòng phỉ thúy dài ở trên cổ, tay đeo vòng ngọc phỉ thúy, tóc cài lược phỉ thúy...
Cách ăn mặc rất đẹp, phú quý an tuorngf, mọi người đỡ bà ra khỏi cửa, người bên ngoài liên tiếp chào hỏi. Bà gật gật đầu, ngồi xuống ghế sofa, uống một chút mật ong, không kịp chờ ăn cái gì, liền muốn xem kết quả.
Bác sĩ cung kính mang hòm mật mã lên bàn trà, mở ra, đưa một phần báo cáo đến trước mặt bà: “Đây là kết quả đối chiếu của phu nhân và Uyển Tình, các người là quan hệ bà cháu.”
Uyển Tình và Kim lão phu nhân đều vô cùng kích động.
Lúc này, lại nghe bác sĩ nói: “Đây là báo cáo về DNA của Từ Khả Vi, chúng ta đến cục cánh sát để lấy. Lúc trước bà ấy bị tai nạn xe cộ qua đời, cảnh sát đã so lại chứng cứ. Đúng là con gái của phu nhân, cũng là mẹ của Uyển Tình, cho nên...”
Không cần phải nói, Uyển Tình đã quay người quỳ gối trước mặt Kim lão phu nhân, một tay ôm lấy bà nói: “Bà ngoại...”
“Bảo bối của bà...” Kim lão phu nhân hô lên, lệ nóng dâng trào, ôm lấy cô thật chặt...
Uyển Tình gối đầu lên chân bà, cả thân thể đều run rẩy, khóc đến không thể kiềm chế được.
Khóc đã lâu, Đinh Đinh đi qua ôm lấy cánh tay của cô, hô: “Mẹ, không khóc không khóc, KẸO đây...” Nói xong lấy một viên kẹo đưa cho cô.
Uyển Tình quay đầu, ôm bé vào lòng, khóc ròng một hồi nói: “Mau gọi cụ ngoại.”
Đinh Đinh nghi ngờ nhìn Kim lão ohu nhân: “Cụ ngoại...”
Kim lão phu nhân ôm bé đến trên ghế sofa, yêu thích không rời xoa lấy thân thể nhỏ bé của bé: “Bà thấy ba mẹ con cháu đã thấy yêu thích...”
Uyển Tình nhìn và, lại khóc lên, các cô gái bên cạnh, cũng đều ẩm mắt...
Những người khác liên thanh nói chúc mừng, Kim An An đột nhiên nói: “Bà nội còn chưa ăn cái gif1”Muốn đọc nhanh full nhất truy cập : thíchđọctruyện.com
Mọi người vừa nghe, lập tức hầu hạ Lão phu nhân.
Kim lão phu nhân kéo Uyển Tình dậy, Uyển Tình liền cùng bà. Mọi người cũng không quấy rầy hai bà cháu họ bồi dưỡng tình cảm, chỉ để lại Đinh Đinh Đương Đương ở đó.
Uyển Tình và Từ Khả Vi qua lại, hôm qua Kim lão phu nhân đã nghe xong, hôm nay vẫn không nhịn được hỏi lại, một bên yêu thương bọn họ, lại tự trách mình không tìm bọn họ sớm một chút, lại mắng Đinh Chí không lương tâm: “Nếu sớm tìm đến mẹ con cháu một chút, sẽ không để nó dễ chịu!” Khi nói chuyện, đáy mắt bà hiện lên sự ngoan độc, chuẩn bị lén phái người ra nước ngoài dạy dỗ Đinh Chí.
Uyển Tình bị khẩu khí của bà dọa đến, mạnh mẽ nhớ đến bà ngoài chẳng những là hắc đạo còn là lãnh đạo của cả Long Diễm Minh, có chút sợ hãi, nói: “Không cần phải để tâm đến ông ta, ông ta đã đi, mắt không thấy tâm không phiền.”
Kim lão phu nhân gật đầu, nhìn hai đứa bé nói: “Về sau có cụ, các cháu không cần chịu khổ nữa.”
Uyển Tình gật đầu.
Cả ngày này, hai người đều nói chuyện và khóc. Mãi đến khi ăn tối xong, mới có người dám quấy rầy Kim lão phu nhân.
Khấu Băng hỏi: “Lão phu nhân nhận cháu ngoại, muốn trở về không? Tiểu thư tuổi trẻ, vừa phải chăm sóc con, cũng không thể chăm sóc lão phu nhân ở quê hương. Mặt khác cũng cần phải tổ chức một nghi thức, để cho người ở bên ngoài biết được?”
Kim lão phu nhân sửng sốt, bỗng nhiên nhớ tới tờ giấy ngày hôm qua, UYển Tình cũng nhớ tới người con kia của bà, trên đó viết số điện thoại của Uyển Uyển.
Uyển Tình đang muốn nói, Kim lão phu nhân mở miệng trước: “Tự nhiên phải về, ngày mai cứ đến Từ gia trước, tôi muốn hỏi một chút, con gái của tôi sao lại có thể ở nhà bọn họ, lại thế nào mà đến được cô nhi viện?”
Uyển Tình cũng muốn biết việc này, vội gật đầu, có chút xoắn xuýt nói: “Nếu là mẹ được bọn họ cứu trợ một lần, cũng nên cám ơn bọn họ, nhưng không biết có phải bọn họ bỏ mẹ mà đi...”
Kim lão phu nhân lần mò đầu của cô, nói: “Cháu là đứa bé ngoan, bà biết Từ gia hai năm qua đối với cháu không tốt, nhưng trước đối với cháu cũng tốt...” Nói xong nhìn thoáng qua Đinh Đinh Đương Đương thở dài: “Ân ân oán oan không nói được rõ ràng, ông trời đều đã an bài, chúng ta chỉ cần tìm bọn họ nói chuyện thôi.”
Uyển Tình ai một tiếng, minh bạch ý tứ của bà, bên kia Từ gia liền tính là đúng đã vứt bỏ Từ Khả Vi, chỉ cần không quá đáng, cô cũng không cần truy cứu.
Sáng sớm hôm sau, người của Từ gia còn chưa tập hợp, Kim lão phu nhân đã đến tìm bọn họ, mấy lão già của Từ gia sợ đến mức khó lường.
Kim lão phu nhân tới cửa liền hỏi: “NHà các người có phải trước kia từng nuôi dưỡng một đứa bé tên là Từ Khả VI?”
Bà hỏi cha mẹ của Từ Trọng trước, hỏi xong nhớ tới, tuổi tác của hai người này cũng không kém Từ kHả Vi bao nhiêu, sợ là không biết, liền quay đầu nhìn bà nội đang ở một bên cho gà con ăn.