Chu bộ trưởng nhịn không được buồn cười: "Nếu hắn không ở, cũng không có gian phu, em gấp cái gì?"
"Còn không phải ông ——" Thải Nghiên bỗng dưng im miệng, chỉ về phía ngoài cửa, "Chu bộ trưởng mời đi!"
Chu bộ trưởng nghe xong lời cô vừa mới nói, ánh mắt sáng lên, bước nhanh đi đến bên người cô: "Anh cái gì? Vật nhỏ, còn nhớ tư vị ngày đó sao?" Nói xong liền ôm cổ cô.
"Anh làm sao?" Thải Nghiên kêu to, quyền đấm cước đá muốn tránh hắn ra.
Chu bộ trưởng đột nhiên cười ha ha, buông cô ra: "Nói giỡn với em thôi. Yên tâm đi, chuyện lần trước là chuyện lần trước, anh còn sợ bị Mục Thiên Dương đối phó, nào dám lại làm em? Nếu Mục tổng không có, anh đi trước!" Nói xong, rời khỏi phòng. Hừ, nếu không phải tối hôm qua bị thư ký kia của hắn ép khô, hắn khẳng định thu thập cô thật tốt!
Thải Nghiên thở dài nhẹ nhõm một hơi, cũng không dám lại lưu lại, nhanh chóng đổi tốt quần áo rời khỏi.
-
Uyển Tình cùng Thiên Tuyết thuê một nhà trọ có thang máy ở phụ cận trường học, tiện ra vào, đến trường học chỉ cần vài phần phút.
Mỗi sáng sớm, Thiên Tuyết liền mang theo Uyển Tình ra ngoài, ba bữa giải quyết ở căn tin, tan học giờ tự học tối lại trở về. Trên đường trở về, Thiên Tuyết mua đồ ăn khuya, mà Uyển Tình cũng sẽ mua một tờ báo hôm đó. Bất quá có đôi khi bán hết rồi, không có!
Thiên Tuyết nghi hoặc cô thế nào thích xem báo giấy, vài ngày sau rốt cục phát hiện chân tướng —— anh cô lại đi thông đồng Đinh Thải Nghiên kia!
"Xem ra anh mình không cần cậu!" Thiên Tuyết vừa ăn đồ nướng vừa nói.
"Vậy tốt nhất."
Thiên Tuyết nghẹn một chút: "Cậu hoàn toàn. . . . . . Không thương tâm sao?"
"Tớ vì sao phải thương tâm?"
"Bởi vì. . . . . ." Thiên Tuyết suy nghĩ một chút nói, "Nếu hắn không cần cậu, không nuôi cậu, cậu không thể ăn sơn trân hải vị nữa, không mặc hàng hiệu nữa! Đi ở đâu đều không có xe đưa đón!"
"Không thích!" Uyển Tình lạnh lùng nói.
Thiên Tuyết vỗ bàn: "Cậu sao lại như vậy? Cậu không thích còn chú ý làm gì?"
"Không có gì." Uyển Tình đẩy tờ báo ra, ăn miến của cô.
Thiên Tuyết đảo tròng mắt, khi ngủ gọi điện thoại cho Mục Thiên Dương, kể lại chuyện vừa rồi.
Mục Thiên Dương nói: "Nếu không phải Đinh Thải Nghiên, cô ấy sẽ không chú ý. Cô ấy chỉ là sợ Đinh Thải Nghiên phát hiện quan hệ của anh với cô ấy mà thôi, nếu Đinh Thải Nghiên phát hiện, khẳng định sẽ rất hỗn loạn."
"A?" Thiên Tuyết hét to một tiếng, "Vậy anh còn đi trêu chọc Đinh Thải Nghiên làm gì? Anh không cần cô ấy?"
"Chuyện của anh em không cần phải xen vào, Chủ nhật anh qua gặp các em."
"À, nếu không đến chân Uyển Tình đều tốt lắm!" Các cô ở nơi này hơn môt tuần, hắn vẫn không có tới qua, cũng không cho người khác tới! Cô còn tưởng rằng hắn là cố ý khảo nghiệm thành quả chiếu cố của cô cơ! Chẳng lẽ, hắn thực bị Đinh Thải Nghiên mê hoặc?
"Em có chiếu cố cô ấy tốt không?" Mục Thiên Dương đột nhiên hỏi.
"Đương nhiên là có! Cô ấy tắm rửa, rửa chân, toilet em đều đi theo, bất quá anh yên tâm, cô ấy không cho em rửa phụ, cho nên em canh cửa ở ngoài, để ngừa cô ấy té ngã!"
Giữa trưa chủ nhật, Uyển Tình cùng Thiên Tuyết rời khỏi phòng học cuối cùng. Ở cổng trường kêu một chiếc xe taxi, đi đến một tửu lâu nhỏ phụ cận.
Mục Thiên Dương đã đặt ghế, hai người đi vào, chỉ thấy ánh mắt Mục Thiên Dương nhíu lại. Thiên Tuyết hắc hắc hai tiếng, giúp đỡ Uyển Tình bước qua, chờ Uyển Tình ngồi xuống, cô để gậy xuống, ngồi ở Uyển Tình một phía khác.
"Bác sĩ nói như thế nào?" Mục Thiên Dương hỏi.
Uyển Tình trả lời: "Còn có một ít."
"Ừ." Mục Thiên Dương đáp nhẹ một tiếng, cầm đũa, "Ăn cơm đi."
Cơm nước xong, Mục Thiên Dương đưa các cô trở về. Sau khi vào nhà, Thiên Tuyết tự giác biến mất, trở về phòng luyện nghe tiếng Anh, để bọn họ muốn làm như thế nào thì làm.
Mục Thiên Dương nhìn nhìn chung quanh phòng, vừa lòng gật đầu: "Hoàn cảnh không sai."
Uyển Tình ngồi trên sô pha, cũng chỉ là gật đầu, không biết đáp cái gì.
Hắn đi tới, ôm cô dậy, Uyển Tình liền ngoan ngoãn tựa vào trên vai hắn. Vào phòng, hắn đặt cô lên giường, cởi giày cho cô, nghiêng thân áp qua, ngậm dừng cánh môi của cô hôn xuống.
Uyển Tình nằm, không có phản kháng.
Hôn hôn, tay hắn bao lại thứ mềm mại trước ngực cô, bóp nhẹ vài cái, nhưng không có bước tiếp theo, thay vào đó chậm rãi ngừng lại. Hắn xoay người nằm bên cạnh cô, nhẹ nhàng ôm cô, hôn hôn bên tai cô: "Tuần sau thi tháng?"
"Ừ."
"Có nghĩ tới thi ở đâu hay không?"
"Không biết." Uyển Tình nói, đột nhiên nâng người dậy nhìn hắn, "Anh muốn tôi tho ở đâu?" Hắn an bài cho cô sao?
"Đâu có chuyện gì liên quan tới anh?" Hắn buồn cười nói, kéo cô xuống, làm cho cô dán ngực mình, "Khả năng. . . . . . Em thi xa một chút, liền thoát khỏi anh ."
Uyển Tình môi giật giật: "Tôi sẽ nghe lời anh. Anh nói muốn cho tôi thi ở đâu đi, tôi không muốn đoán! Tôi đoán không trúng, anh lại tức giận . . . . . ."
Mục Thiên Dương nghe xong, tay chậm rãi di chuyển trên mu bàn tay cô: "Vậy gần một chút?"
"Vậy ở thành phố đi." Không ra khỏi thành phố này, hắn tùy thời có thể anh cần anh cứ lấy.
"Không được." Mục Thiên Dương kiên định nói, "Đi thành phố khác, nhưng không thể quá xa. Bằng không, không nghĩ qua là đã bị mẹ em gặp . . . . . . Em không phải không muốn bà ấy phát hiện?"
"Ừ." Uyển Tình ôm chặt hắn, "Cám ơn. . . . . ." Kỳ thật, hắn là sợ Đinh Thải Nghiên phát hiện đúng chứ?
Mục Thiên Dương thấy cô chủ động ôm mình, vui sướng cười, hôn hôn đỉnh đầu cô: "Chân của em, về sau cẩn thận một chút, không cần lại làm bị thương. Anh cũng biết là em không phải cố ý! Hai tuần này cũng chưa chạm vào em, tuần sau em phải về nhà, cũng không được chạm vào em. . . . . . Về sau lại bị thương, anh cũng sẽ không nhân từ chờ em như vậy!"
"Ừ."
Nghe âm thanh đáp lại, Mục Thiên Dương thực vô lực. Sau khi vào nhà, cô ừ bao nhiêu lần? Cô sẽ không thể tán gẫu cùng hắn thật tốt, không cho là mệnh lệnh như vậy? Quên đi, từ từ rồi cũng sẽ đến.
"Uyển Tình, ca hát cho anh nghe."
"Tốt." Uyển Tình nghĩ nghĩ, lại hát bài lần trước, " Ánh trăng như một bông hoa sen. . . . . ."
"Đổi một bài khác." Mục Thiên Dương đánh gãy cô. Hắn đi điều tra qua bài này, là bài hát về mẹ. Cô quá yêu mẹ cô, hắn không thích. Khi cùng hắn ở một chỗ, vì sao không thể nghĩ muốn hắn nhiều một chút?
Uyển Tình trầm mặc một lát, nói;"Tôi không biết bài khác."
"Gạt người!"
"Quốc ca?"
"Em. . . . . ." Mục Thiên Dương có xúc động muốn hộc máu, nói một mạch, "Vậy anh hát cho em nghe!"
"A?" Uyển Tình cả kinh, hắn muốn ca hát? Còn hát cho cô nghe.
Mục Thiên Dương suy nghĩ một lát, thanh thanh cổ họng: "Từng thật sự nghĩ rằng đời người là như vậy, tâm trí bình yên không muốn có sóng gió, chém ngàn thứ tơ tình lại không đứt được, trăm ngàn ngã rẽ vây quay tôi *. . . . . ."
Hắn âm thanh rất thấp, oa oa , cô cơ hồ nghe không rõ ca từ của hắn, nhưng mỗi một câu đều giống như có ma lực, nghe được toàn thân trên run lên. Chậm rãi, cô cư nhiên tại trong âm thanh trầm thấp ngủ.
Hắn nhìn cô, nhịn không được hôn hôn chóp mũi cô, rồi sau đó tự giễu cười: "Anh nhất định là bị ma mê quỷ ám."
*đây là bài Ma mê quỷ ám nha