Chương 408: Cầu hôn
Uyển Tình buồn bực, anh ta muốn làm gì? Cô cúi đầu
Mục Thiên Dương tha thiết nói: “Nếu chúng ta đều sợ hãi, không bằng cho đối phương một viên an thần, để em không cần lo lắng anh ngày sau thay lòng đổi dạ, có thể yên tâm mà yêu anh, cũng tránh cho anh lo lắng sợ hãi.”
Uyển Tình không thể tin nhìn anh, đầu óc có phần không thông? Anh đây là . . . . . Cầu hôn?
Mục Thiên Dương thấy vẻ mặt khiếp sợ của cô, dường như muốn lắc đầu, vội vàng cầm lấy bàn tay cô: “Anh biết hiện tại nói chuyện này không thích hợp, em còn đang đi học. Nhưng mà . . . . .Nếu như vầy có thể để em tránh lo âu về sau có thể yêu anh, anh dĩ nhiên phải làm! Hơn nữa chính anh cũng rất vui lòng, anh từ sớm đã nghĩ chờ tới khi em tốt nghiệp xong, liền kết hôn với em. Thậm chí, sau khi em tốt nghiệp trung học, Thiên Tuyết đã nói cho anh biết, hiện tại sinh viên đại học cũng có thể kết hôn, anh đã nghĩ . . . . . .Vậy năm nay thì sao, chờ khi em hai mươi tuổi, anh lừa gạt hoặc trói lại, cũng phải đem em đi lĩnh chứng rồi nói!”
Mắt Uyển Tình mở thật to, trong lòng tự nói: anh là đồ lưu manh!
“Nhưng mà hiện tại, anh không dám xằng bậy, dĩ nhiên muốn em đồng ý thật tốt, để em cam tâm tình nguyện gả cho anh, hai chúng ta anh tình em nguyện, thật vui vẻ mới tốt. Nếu em đồng ý, ngay bây giờ chúng ta sẽ đi kết hôn. Hiện tại lưu hành cưới chui, lĩnh chứng, em muốn giả vờ độc thân, không mang nhẫn cũng được, anh cũng sẽ giấu giếm giúp em, trong lòng hai chúng ta hiểu rõ là được. Nếu em không muốn, vậy trước đính hôn, chờ khi em tốt nghiệp, chúng ta mới công khai. Trước đó, anh sẽ biểu hiện thật tốt, để cho mẹ em thích anh, yên tâm đem em giao cho anh, đến lúc đó em lấy thân phận thiên kim nhà họ Đỗ, hai nhà chúng ta không lo môn đăng hộ đối, cũng sẽ không có người phản đối. Về phần chuyện tình cảm vừa nói, em và Thiên Tuyết tốt như vậy, anh thông qua nó biết em cũng không phải chuyện lạ, bỗng nhiên động tâm với em, đứng lên theo đuổi em, vài năm nay đã bỏ qua thói hư tật xấu, mọi người đều nói anh là anh hùng khó qua ải mỹ nhân, cũng sẽ không hoài nghi đến phương hướng không tốt! Tóm lại, đến lúc đó cho em nở mày nở mặt trước mọi người, đường đường chính chính trở thành bà xã của Mục Thiên Dương anh!”
Uyển Tình nghe được, nước mắt đã sớm tràn mi.
Mục Thiên Dương chân thành đề nghị: “Uyển Tình, em gả cho anh đi.”
Uyển Tình nức nở một tiếng, vươn tay che miệng.
Mục Thiên Dương không thấy cô đồng ý, lòng treo ngược trên không trung, dơ nhẫn cao lên: “Hiện tại em đáp ứng, chúng ta chính là đính hôn, tuy không thể thông báo với mọi người, vẫn không thể làm an lòng em, nhưng anh cam đoan, tuyệt đối không có ngày đổi ý. Chỉ có em đổi ý với anh, không có chuyện anh đổi ývới em. Hơn nữa, nếu em đồng ý với anh rồi, về sau lại đổi ý, anh sẽ không đồng ý.”
Uyển Tình nhìn anh, nước mắt tràn đầy hốc mắt, nghẹn ngào nói: “Em đồng ya với anh có thể . . . . . . .”
Mục Thiên Dương vội vàng gật đầu, trong lòng thì thở dài nhẹ nhõm: “Chỉ cần em đồng ý gả cho anh, để cho anh làm cái gì cũng được!”
Uyển Tình khóc nói: “Em muốn nhận được lời chúc phúc của mẹ, bà ấy vì em mà khổ sở cả đời, đương nhiên muốn bà ấy yên tâm mà giao em cho anh. Cho nên, hiện tại em không thể cùng anh vụng trộm kết hôn. Vậy thì theo như ý kiến thứ hai của anh, em hiện tại đồng ý với anh, hai năm nay anh biểu hiện rất tốt, không gặp dịp thì chơi, cũng không có chuyện xấu bị lôi ra ngoài! Chờ em tốt nghiệp, chúng ta mới từ từ công khai . . . . . Lúc trước anh đã nói rất chu đáo, bằng anh nghĩ cẩn thận như vậy, em cũng vậy cảm thấy đáng giá . . . . . . .”
Uyển Tình nói tới đây, đột nhiên dừng lại, thần sắc có chút hoảng hốt, Mục Thiên Dương nhìn cô, cũng không quấy rầy. Một lát sau, cô nhìn anh, nói rất nhẹ: “Anh lặp lại lần nữa được không? Em không thể tin được . . . . . . .Lúc ấy em bị ba ba bán cho anh, em còn nhớ rõ anh khi đó . . . . . . . .”
Mục Thiên Dương mạnh mẽ ôm lấy cô: “Năm đó đã qua. Khi đó anh không biết phải đối với em như thế nào, phương pháp không đúng chút. . . . .Em còn nhớ rõ chị gái kia của em sao? Chúng ta vừa mới ở cùng nhau không bao lâu, có lần chuẩn bị đi ra ngoài ăn cơm tối, anh phải đi lấy xe, em thiếu chút nữa bị cô ta chặt đứt tay . . . . . .”
Uyển Tình hoảng hốt nhớ tới, nhi hoặc hỏi: “Anh nói cái này làm gì?” Lúc anh và Đinh Thải Nghiên quan hệ cô còn đang nghĩ cách rời khỏi anh, sau đó anh lại đối xử tàn nhẫn với Đinh Thải Nghiên, cho nên với Đinh Thải Nghiên, cô còn chưa ăn giấm chua. Dù sao, với Đinh Thải Nghiên lúc đó quan hệ rất phức tạp, loại chuyện nhỏ nhặt như ghen, tạm thời không tới phiên Đinh Thải Nghiên, mà đối mặt với Đinh Thải Nghiên, cũng không tới phiên ghen.
“Anh khi đó còn nghĩ, anh còn luyến tiếc làm tổn thương em, cô ta dựa vào cái gì? Trước kia anh căn bản không quan tâm tới cô ta, khi đó đã nghĩ phải đòi lại công đạo cho em, cho nên mới bắt đầu tiếp cận cô ta, sau đó . . . . .Chuyện phía sau, cũng đều theo như kế hoạch phát triển. Anh độc ác với cô ta bao nhiêu, em nhất định không biết. Cô ta đẩy em vào nước, hạ thuốc với em, toàn bộ anh đều giúp em đòi lại hết.” Mục Thiên Dương nói xong, ôm lấy cô có chút chặt: “Em đừng sợ anh . . . . .Anh độc ác với ai, cũng sẽ không độc ác với em. Niệm tình Đinh Chí Cương là bố đẻ của em, anh sợ em không đành lòng, cho nên đuổi bọn ra khỏi nước, anh cũng không sao. Cái công ty nhà họ Đinh kia, anh cũng không đưa vào Mục thị, nơi đó cũng có phần của mẹ em, hiện tại anh kêu chuyên gia xử lý, sau này thông qua tổng giám đốc Đỗ bán cho nhà em sau đó để nó thành đồ cưới cho em hay là như thế nào . . . . . .”
Uyển Tình không nghĩ anh sẽ vì mình làm nhiều như vậy, lo lắng như vậy cẩn thận và lâu dài, ngẩng đầu hôn lên trán anh, thúc giục nói: “Anh . . . . .Anh hôm nay đến đây làm gì? Anh cũng nói a.”
Mục Thiên Dương cười, lại một lần nữa quỳ xuống, đem nhẫn giơ lên trước mặt cô: “Uyển Tình, anh yêu em, em gả cho anh đi!”
Uyển Tình nín khóc mà cười, e lệ vươn tay ra.
Mục Thiên Dương sủng nịnh cười nói: “Bé con ngốc, tay trái.”
Uyển Tình lặng đi một lúc, có chút không vui, căm giận trừng mắt với anh, thu hồi tay phải, tay trái cũng không vươn ra.
Mục Thiên Dương không có cách nào, sờ sờ cái mũi, rất sợ ba năm kiếm củi thiêu hết một giờ. Cần ăn năn một chút, phát hiện cô tuy rằng tức giận, lại cũng không thực sự tức giận, mới yên lòng. Lúc này anh lại trách cứ mình sơ sót, cầu hôn sao có thể để phụ nữ chủ động vươn tay? Hẳn là nên cầm lấy tay cô mới được! Hiện tại Uyển Tình chắc là mới phát hiện, cho nên mới rụt rè như vậy.
Anh bất đắc dĩ cười một tiếng, cầm lấy tay trái cô. Điện thoại trong túi cô đột nhiên vang lên, cô nghiêng đầu, đang muốn cầm lấy di động, anh phản ứng rất nhanh, vội vàng càm lấy tay cô, nhanh chóng đeo vào ngón giữa của cô, rất vừa vặn.