Bảo Bối Của Tổng Giám Đốc

Chương 319: Chương 319: cấu kết với nhau làm việc xấu




Nam sinh nhỏ kia có vẻ mặt thật đặc sắc... anh lại nhìn thoáng qua Thiên Tuyết, rõ ràng ôm vai cô, thanh thản đi ra ngoài

Thiên Tuyết nghĩ thầm: “Anh trai tốt!”

Thiên Tuyết lại nghĩ thầm: Má ơi, chuyện thất tình giấu diếm không xong rồi, thể nào cũng bị bức cung...

Lý Kỳ Lâm nhìn bóng lưng của bọn họ, có chút tức giận.

Ba anh là chủ quản của một nhà xưởng kỹ thuật, lần này đi công tác ở thành phố C, thuận tiện cùng với công ty của bạn học cũ ăn cơm, tự nhiên cũng mang theo anh đi. Anh biết ba là tính toán vì tương lai của mình, cũng biết sau khi tốt nghiệp thì tìm công việc không dễ, cho nên thái độ rất tích cực.

Hôm nay là mời công ty đó ăn cơm, còn gọi anh nghỉ hè qua đó thực tập. Vốn đang rất vui vẻ, kết quả xuống lầu tự nhiên lại gặp được bạn gái cũ, trong lòng anh cũng không biết là gì nữa.

Đặc biệt là cô còn kéo tay một người đàn ông xem ra cực kỳ ưu tú, càng đặc biệt hơn, người đàn ông này không phải người đàn ông trước kia!

Cô đang làm gì? Dáng vẻ xinh đẹp là có thể xằng bậy sao?

Ông Lý thấy anh nhìn chằm chằm người khác đến ngẩn người, thấp giọng hỏi: “Con nhìn cái gì thế”

Bạn học của ông Lý cũng hỏi: “Cháu quen à?”

“Không...”

“Chú nghĩ cháu cũng không biết cậu ta! Cậu ta là Mục Thiên Dương, là tổng giám đốc của Mục thị ở thành phố A. Năm trước Mục thị mở chi nhánh ở đây, chú muốn cùng hợp tác với cậu ta, đáng tiếc danh thiếp không thể chuyển được đến tay cậu ta...” người chú đó nói, vẻ mặt tiếc nuối.

Từ từ! giống như có chỗ nào không đúng! Lý Kỳ Lâm vội hỏi: “Chú, chú nói tên anh ta là gì?”

“Mục Thiên Dương.”

Lý Kỳ Lâm ngạc nhiên, sao lại giống Mục Thiên Tuyết như thế, hẳn không là...”Thế còn người phụ nữ bên cạnh anh ta là ai?”

“Không rõ lắm.” Chú đó nhíu mày: “Chắc là minh tinh đi! Những người nhà giàu đó, ai là không bao dưỡng mấy minh tinh!”

“...” Là bạn gái trước của anh! Lý Kỳ Lâm hối hận muốn chết, thế nào mà anh lại mắt mù đẩy rùa vàng ra khỏi mình? Mà lại còn đắc tội một cách triệt để!

Mục Thiên Dương vừa lên xe đã hỏi Thiên Tuyết sao lại như thế, Thiên Tuyết nói lảng sang chuyện khác, Mục Thiên Dương cười lạnh: “Em xác định là muốn chọc anh nổi giận vào ngày hôm nay?”

Thiên Tuyết nghĩ thầm, rằng, hôm nay sinh nhật anh, không lừa anh nữa! Sau đó kể lại sự việc từ đầu đến cuối cho anh, đương nhiên là chuyện ái muội với A Thành thì không nhắc đến.

Mục Thiên Dương hỏi: “Có muốn anh giúp em dạy cậu ta một bài học không?”

“Coi như xong đi!” Thiên Tuyết nói: “Cậu ta bất nhân, em không thể bất nghĩa. Lần này liền thôi, về sau cậu ta biết rõ thân phận của em, trở lại phiền em, em có thể dạy dỗ cậu ta thật tốt rồi!”

Mục Thiên Dương hừ lạnh một tiếng: “Chỉ mong ánh mắt của em đừng nhầm như thế nữa!”

Thiên Tuyết mếu máo: “Em sẽ một mực cầu nguyện...”

Trở về nhà, ba người ăn bánh ngọt.

Thiên Tuyết cực kỳ hứng thú mà phết bơ lên người Mục Thiên Dương, chắc là anh cũng chưa từng chơi đùa như thế, hoàn toàn không phòng bị gì, bị trúng chiêu mới phát hiện ra, tức giận rống to lên: “Sao em có thể điên như thế?”

Uyển Tình ở bên cạnh cười trộm, anh bất mãn nói: “Em còn cười anh?” Nói xong liền cầm một miếng bánh ngọt lên muốn công kích cô.

Uyển Tình vội nói: “Em không có mà, em cười Thiên Tuyết, không cười anh!”

Thiên Tuyết lập tức bổ nhào vào người cô, quét loạn bơ lên mặt cô: “Dám cười mình! Cho cậu cười này?”

“Hu hu... Thiên Dương cứu em...”

Khó có khi cô gọi mình, Mục Thiên Dương toàn lực ứng phó, lập tức cứu cô ra khỏi Thiên Tuyết.

Cô nghĩ mình hiện giờ rất khó coi, khổ sở đến mức muốn khóc. Làm sao cô có thể giao cho Thiên Tuyết làm bạn nữa. Đều đã hai mươi tuổi, còn giống như con nít... quá không đáng tin rồi!

Uyển Tình lấy khăn lau mặt, Thiên Tuyết ngồi bên cạnh cười ngã trái ngã phải: “Còn xoa cái gì, để anh mình liếm sạch là được!”

Mục Thiên Dương và Uyển Tình sửng sốt, Uyển Tình khóc lớn trong lòng: “Qủa nhiên là không đáng tin!

Cô nhìn Mục Thiên Dương, thấy anh có hứng thú dào dạt nhìn mình, dường như thật sự là chuẩn bị làm như thế! Cô sợ tới mức khẽ run rẩy, ném khăn tay về phía Thiên Tuyết, lau bơ lên mặt cô ấy: “Như thế mới công bằng!”

Thiên Tuyết không la to như bọn họ, cực kỳ ung dung liếm bơ ở khóe miệng, thích thú nói: “Phải chơi như vậy mới đã nghiền...”

Mục Thiên Dương, Uyển Tình...

Mục Thiên Dương thở dài, nắm lấy UYển Tình: “Thôi, để nó tự chơi một mình đi.”

“Một mình em thì có gì chơi?”

“Anh già rồi, chơi không nổi.”

Bạn nào muốn đọc trước 50 chương giá siêu rẻ ủng hộ các dịch giả liên hệ [email protected] nhé :)”

Thiên Tuyết vui vẻ nói: “Uyển Tình còn trẻ.”

Mục Thiên Dương đen mặt, rốt cuộc mới hiểu thế nào là tự bê đá đập vào chân. Vì sao anh lại nói mình già? Không phải thừa nhận anh và Uyển Tình chênh lệch rất lớn sao?

Lúc này, Uyển Tình nói: “Mình cũng già!” Vừa nói lại nghiêng vào vai của Mục Thiên Dương. Cô thật sự không muốn chơi với Thiên Tuyết điên, nhận mình già cho nhanh.

Thiên Tuyết: -_-

“Ha ha ha...” Mục Thiên Dương vui vẻ cười to, ôm lấy bả vai của Uyển Tình: “Chúng ta đi ngủ thôi.”

“Ách...” Uyển Tình ngẩn ngơ, như thế nào còn chưa đến đây? Không cần nói trắng ra vậy chứ, Thiên Tuyết còn đang ở đây.

Mục Thiên Dương cúi đầu nhìn cô, hai mắt đầy nhiệt nóng. Lần đầu tiên cô quang minh chính đại ở bên anh, có thể nào không khiến anh kích động? Điều này nghĩ đến anh nghĩ đến một cụm từ: “Cấu kết với nhau làm việc xấu... không! Dắt tay nhau cùng tiến! Chống kẻ thù bên ngoài...

Uyển Tình bị anh nhìn đến đỏ mặt, cuống quýt rũ mắt xuống, không dám nhìn anh.

Đi vào trong phòng, anh đặt cô lên giường, lẽ lưỡi liếm bơ trên mặt cô: “Ngọt quá!”

“A...” Uyển Tình đột nhiên thét lên chói tai, đẩy anh ra ngồi dậy: “Nhanh đi tắm rửa đi, không lại làm dơ ga giường”

Mục Thiên Dương...

Anh... anh anh anh... anh vừa mới tâm tình tốt, muốn cùng cô OOXX đó, vì sao cô lại chỉ để ý đến ga giường. Vì sao cô lại thét lên chói tai như thế? Không khí cũng bị phá hỏng rồi!

Hít sâu một hơi, còn có thể cứu vãn! Không phải là tắm rửa sao? Tắm rửa xong càng tốt, tắm uyên ương, vẩy thêm cánh hoa hồng, nghe nhạc, xong rồi anh thoa tinh dầu mát xa cho cô...

Nghĩ đến đây, Mục Thiên Dương tràn ngập cảnh xuân kiều diễm trong đầu, dựa dẫm vào cô, cầm tay cô: “Cùng tắm đi?”

“Ách...” Uyển Tình muốn từ chối.

Anh khàn khàn nói: “Hôm nay là sinh nhật anh.” Cho nên em chiều theo ý anh một chút đi?

Uyển Tình do dự giây lát, kiên định đẩy ra: “Không cần, anh không thành thật!”

“...” Anh đề xuất yêu cầu này, em còn trông cậy vào anh thành thật sao?

Uyển Tình vụng trộm nhìn anh một cái, lay động ống tay áo của anh, phát huy toàn bộ kỹ năng làm nũng: “Thiên Dương, tắm riêng thôi, có được không?”

Mục Thiên Dương thổ huyết, rốt cuộc cô cũng làm nũng với anh...

“Thiên Dương...”

Tục ngữ nói lấy nhu khắc cương, cô nhu, anh vừa mới không đứng dậy, cái gì cũng có thể đồng ý với cô. Thế nhưng, vẫn có chút buồn bực: “Cũng không phải lần đầu tiên, có cái gì không được?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.