Kế hoạch đám cưới dự kiến là cuối tháng Tám, ông và Từ Khả
Vi đã thảo luận rất nhiều chuyện. Tiếp theo chụp ảnh cưới, không chụp
nhiều mẫu giống như người trẻ tuổi vậy, nhưng cũng chụp trọn một bộ
đầy đủ, trong đó đương nhiên thiếu không được thân ảnh của Uyển Tình
và Đỗ Thiến.
Tuy nhiên Uyển Tình cảm giác mình không phải nhân vật chính,
không muốn chụp nhiều, còn Đỗ Thiến là tâm lý không thoải mái lắm, mỗi lần đều cười hết sức miễn cưỡng, liền dứt khoát chụp ít, vì thế hai người cũng không có xuất hiện mấy tấm.
Chụp ảnh đám cưới, mấy người phân biệt định làm mấy bộ lễ
phục, chuẩn bị mặc lúc hôn lễ, tiệc cưới. Sau đó Từ Khả Vi và Uyển
Tình liền bắt đầu chuyển đồ về Đỗ gia, mỗi lần chạm mặt với Đỗ
Thiến, sắc mặt Đỗ Thiến cũng không quá đẹp đẽ. Cô một mình đối mặt
Uyển Tình, đương nhiên sẽ chê cười nói chút khó nghe, nhưng thời điểm
đối mặt Đỗ Viễn Minh và Từ Khả Vi, coi như không nhiệt tình, cũng sẽ
có lễ phép căn bản, Uyển Tình cũng sẽ không tính toán với cô.
Đỗ Viễn Minh chọn ba căn nhà cho Từ Khả Vi, Từ Khả Vi khuyên can đủ đường không muốn: “Em gả cho anh lại không phải vì nhà. Lúc
trước em còn không biết anh có tiền như thế đấy, chỉ là muốn sinh sống
với anh thôi, cũng không tính toán cái gì của anh.”
“Nhưng cái này tốt xấu là tấm lòng thành của anh.”
“Tâm ý của anh em biết rồi. Thiến Thiến còn có chút không chịu
nhận em đấy, bị nó biết rồi, chỉ sợ nó sẽ có ý kiến. Tốt xấu là người một nhà, anh cũng suy nghĩ vì em!”
“Cái kia. . . . . . Nếu không cho Uyển Tình? Không nói cho
Thiến Thiến. Người sống trên đời, thế nào cũng phải có vật chất quan
trọng bảo đảm!”
“Cũng không được! Con bé vẫn là con nít, anh đừng làm hư nó!”
Đỗ Viễn Minh thở dài: “Vậy sau này đi.” Nhà không đưa ra, châu
báu trang sức hẳn không có vấn đề. Dù sao sau khi kết hôn ở cùng một
chỗ, mặc dù mỗi người đều có ngăn kéo để đồ dùng cá nhân của mình nhưng một ngôi nhà, không cần nói rõ ràng như vậy. Đến lúc đó bố trí
mấy chục triệu châu báu trước mặt cô, ông liền mặc kệ. Cô ngoại trừ
khóa nhanh két sắt, còn có thể thế nào? Không thu cũng phải thu.
Nói tới chỗ này, Từ Khả Vi nhớ tới một chuyện: “Nhà nhỏ bên
kia của em, nếu anh và em kết hôn, em liền chuyển ngôi nhà kia cho Uyển Tình nhé!”
Đỗ Viễn Minh tự nhiên gật đầu.
Sau khi Từ Khả Vi trở về, liền mang Uyển Tình đi làm thủ tục.
Nhìn giấy tờ nhà đổi tên thành Uyển Tình, bà có một loại cảm giác
giải quyết xong tâm nguyện.
Bà gả cho Đỗ Viễn Minh, không thể cái gì cũng không tính
toán. Thân thể của bà quá kém, không biết còn có thể sống bao lâu,
nhưng khẳng định chính là, hai mươi năm sau, trên thế giới khả năng đã
không còn Từ Khả Vi này. Để một mình Uyển Tình sống trên đời, bà
không yên lòng. Đột nhiên gặp phải Đỗ Viễn Minh, không thèm để ý thân
thể bệnh tật của bà, bà đương nhiên liền gả cho.
Để Uyển Tình có nhà, có ba, chính là có chỗ dựa. Bằng không
có một ngày mình chết rồi, nó gả cho người ta, bị ủy khuất, muốn về nhà mẹ đẻ đều không ai. Đỗ Viễn Minh tuy rằng không phải ruột thịt, nhưng làm người không tệ, không cầu anh xem Uyển Tình thành ruột thịt,
có thể làm một hậu bối cũng được rồi.
Sau khi biết anh là tổng tài Đỗ thị, bà do dự chốc lát, sợ
thân phận như vậy quá phiền phức, nhưng cuối cùng cũng không sửa được ước nguyện ban đầu. Bà biết, đây là thời đại nhờ ba! Có vầng sáng
Đỗ thị, tương lai Uyển Tình, bất kể là tìm công việc hay đối tượng,
đều tốt hơn người khác rất nhiều.
Bà biết bà trở nên nịn bợ, nhưng hiện thực không cho phép
người ta kiên định giữ gìn, bà không muốn Uyển Tình chịu đựng quá
nhiều khổ cực. Bà phải phòng bị duy nhất chính là, Đỗ Viễn Minh bắt
Uyển Tình làm đám cưới thương mại.
Bất quá, bà tin tưởng thân thể của mình kém nữa, cũng không
đến nỗi cũng không có thời gian khoảng mười năm. Bà không thể làm gì
khác hơn là sống sót, Đỗ Viễn Minh thì sẽ không quá nhúng tay vào hôn
sự của Uyển Tình. Như vậy, trước khi bà chết, Uyển Tình đã sớm tìm
được đối tượng như ý, bà cũng sẽ không cần lo lắng.
-
Lúc kết hôn, bên Từ Khả Vi này ngoại trừ Quản Vận Phương,vốn cũng không có khách. Bà đúng là muốn mời những hàng xóm kia, nhưng
phạm vi của Đỗ Viễn Minh quá cao cấp, bà sợ mình chưa từng nhìn quen mặt người xung quanh sẽ gây ra chuyện cười, cho nên chỉ đưa bánh kẹo
cưới cho mấy người quen biết. (kỳ thực không quá muốn lộ liễu , thế
nhưng khi dọn nhà mọi người thấy, không thể làm gì khác hơn là biểu thị
một hồi. )
Quản Vận Phương làm phù dâu. Vốn là muốn gọi Uyển Tình làm,
nhưng Uyển Tình quá tuổi trẻ, chúc rượu thì nhìn thấy đều là người
già, đừng nói Từ Khả Vi không yên lòng cô, Đỗ Viễn Minh cũng không
yên lòng. Đỗ Viễn Minh nguyên bản còn muốn kéo người công ty mình đến, nhưng sau đó Từ Khả Vi tự mình nói Quản Vận Phương ra, ông đương
nhiên không thể phản đối.
May là Quản Vận Phương không phải người bình thường, người ta
đã từng làm thư ký của ba ba Mục Thiên Dương qua. Hôn lễ thượng
hạng có nhiều khách mời, trước đây đều ngồi cùng bàn ăn cơm với bà, đáng tiếc. . . . . . Mọi người đã không nhận ra bà. Nhưng bà còn nhận ra mọi người! Hơn nữa nghĩ đến đến năm đó những người này dáng vẻ
gì, bà liền tuyệt đối không luống cuống!
Bạn học Uyển Tình và Đỗ Thiến cũng tới hôn lễ rất nhiều, hai người bọn cô liền phụ trách quan tâm bọn họ.
Các cô lại có thể thành chị em, mọi người vừa kinh ngạc
vừa lúng túng. Vừa thấy mặt, ngoại trừ nói chúc mừng, những khác cũng
không biết nói thế nào.
Những bạn học này phần lớn khá là thân thiết với Đỗ Thiến, sau khi lên tiếng chào hỏi với Uyển Tình, đều đi tới nói chuyện với Đỗ
Thiến. Dần dần, chung quanh Đỗ Thiến hình thành một cái vòng nhỏ,
thoạt nhìn xã hội người lớn trông hầu như không có sự khác biệt, Uyển
Tình ngược lại có chút le loi một mình.
Mãi đến tận khi, một đoàn già trẻ lớn bé Mục gia đến đây. . . . . .
Thiên Tuyết kéo Mục lão gia vào cửa, Đỗ Viễn Minh lập tức
nghênh đón. Mục lão gia thân phận địa vị ở nơi đó, nhất định phải đối xử như là vị khách quan trọng nhất.
Những người khác cũng dồn dập hỏi thăm sức khỏa Mục lão
gia, thuận tiện hỏi: “Đây là cháu gái của Mục lão à, thật xinh đẹp!”
Sau đó thì có người nghĩ trong lòng, cô bé này rất ít xuất hiện ở yến
hội, phỏng chừng đang học tập đi. Không biết học ở đâu, mau mau gọi
thằng nhóc nhà ta đến đây theo đuổi!
Đỗ Viễn Minh dắt Từ Khả Vi lại đây, rất trịnh trọng chào hỏi Mục lão gia. Từ Khả Vi nhìn thấy Thiên Tuyết, kinh ngạc trợn to mắt.
Thiên Tuyết sững sờ, nhớ tới bà còn không biết thân phận chân thật của mình, ngượng ngùng cười nói: “Dì. . . . . .”
Từ Khả Vi rất nhanh khôi phục nụ cười, sau khi hỏi thăm Mục
lão gia một chút, quay đầu tìm kiếm Uyển Tình. Nửa ngày mới nhìn thấy
Uyển Tình đứng sau một chậu hoa, có chút cô đơn le loi. Bà vốn đang
trách con bé này gạt mình, hiện tại lại không nhịn được đau lòng.
Gả sai rồi sao? Uyển Tình không thích ứng à, mọi người sẽ xa
lánh cô chứ? Bà không muốn để Uyển Tình chen vào vòng tròn này, cũng
không tán thành con gái mình thục nữ giống thiên kim tiểu thư như
thế. Bà chỉ hy vọng cô có thể là chính mình, nhưng địa phương cao
cấp ồn ào náo nhiệt giống như vậy, trong lòng cô nhất định không dễ chịu. . . . . .
Từ Khả Vi kinh ngạc làm cho Thiên Tuyết có chút chột dạ, thấy
thấy mấy người lớn nói chuyện, dứt khoát nói với Từ Khả Vi:
”Dì, con đi tìm Uyển Tình.”
“Ừ.” Từ Khả Vi mỉm cười gật đầu.
Thiên Tuyết chạy như thế trốn về hướng Uyển Tình, bởi vì chạy
trốn quá nhanh, hấp dẫn không ít ánh mắt. Chờ cô đứng vững phía trước
Uyển Tình, mọi người không nhịn được xì xào bàn tán: đây là người nào?
Cái gì, Mục gia đại tiểu thư? ! Cô sao có thể tốt với con gái của
cô dâu mới như vậy, trái lại không phải thân thiết với thiên kim chính quy của Đỗ gia?