Bảo Bối Của Tổng Giám Đốc

Chương 354: Chương 354: Có cần mua thảm hay không?(2/3)




Mục Thiên Thành,Uyển Tình hỏi Mục Thiên Dương: “Anh không cần làm việc sao?”

“Cảm ơn ý tốt của cậu! Nếu không phải cậu gặt rắc rối, tôi cũng không ở đây?”

“Khụ! Không phải anh nói đại hội ở A thị cần anh chủ trì sao? Anh ở đây, kia……?”

“Văn Sâm đã làm tốt lắm, anh không cần tới cũng được.”

Mục Thiên Thành sửng sốt, chần chừ hỏi: “Anh ấy…..Anh ấy không biết em bị thương?”

“Biết.” Mục Thiên Dương giống như vô ý trả lời, trong lòng lại vui sướng khi người gặt họa.

“Vậy anh ấy……” Mục Thiên Thành buồn bực, tâm thật độc ác! Biết anh bị thương, cư nhiên không đến nhìn anh!

“Tưởng cậu ấy tới thăm em.”

“Ai cần hắn tới xem!” Mục Thiên Thành rống giận, rống ngực có điểm đau, “Thiên, Thiên Tuyết đâu? Em xảy ra chuyện lớn như vậy, nó không đến thăm em, thật sự không có lương tâm!”

Này tuyệt đối là giận chó đánh mèo!

“Anh không nói cho nó biết.” Mục Thiên Dương nói, “Hiện tại tất cả mọi người đều đang săn lùng em, em nhịn xuống tĩnh mịch một thời gian, hai ngày nữa anh nói nó tới.”

“Nga…….” Mục Thiên Thành rầu rĩ không vui đáp ứng, đột nhiên nhớ tới Mục lão gia, “Ông nội đâu? Anh đừng nói cho ông biết!”

“Yên tâm, vị kia nhà em đã nghĩ đến trước rồi.”

“A?” Mục Thiên Thành biểu tình phi thường ngốc.

Mục Thiên Thành cải chính: “Nói sai rồi, là vị trước kia của em.”

Mục Thiên Thành trầm mặc, trong lòng dần dần ấm áp, ngọt. Xem ra, anh vẫn quan tâm cậu…..Hắc hắc……..

Hai ngày này Mục Thiên Dương bận chuyện của anh, cũng chưa có thời gian liên hệ với Uyển Tình. Đương nhiên, Uyển Tình cũng không biết anh không liên hệ với bản thân, bởi vì anh chỉ có thể gọi cho Thiên Tuyết mới gián tiếp biết được tin tức của cô.

Thiên Tuyết phát hiện Mục Thiên Dương không gọi tới đây, ngay từ đầu cũng không “báo cáo” với Uyển Tình, qua hai ngày cảm thấy chuyện nghiêm trọng mới nói cho Uyển Tình. Uyển Tình còn tưởng rằng anh còn thường xuyên gọi tới, nghe vậy cũng cả kinh.

“Anh có thể gọi tới hay không?” Thiên Tuyết hỏi, “Cậu nha! Cáu kỉnh cũng có chừng mực thôi! Anh ấy phiền, về sau cũng không để ý cậu, cậu làm sao bây giờ?”

Uyển Tình nói: “Kia vừa vặn! Tớ liền tự do!”

“Cậu___Cậu thật đúng là bỏ được!” Thiên Tuyết cảm thấy không đáng giá vì Mục Thiên Dương, “Tớ cho cậu biết, cậu là bạn của tớ, anh ấy là anh hai của tớ, mu bàn tay lòng bàn tay đều là thịt, tớ sẽ không giúp đỡ cậu! Tớ cũng đau lòng cho anh ấy, cậu dám làm tổn thương trái tim anh ấy, tớ liền đứng về phía anh ấy!”

“Tùy cậu!” Uyển Tình thở phì phì nói.

Thiên Tuyết bất mãn, uy hiếp nói: “Tới gọi điện thoại cho anh ấy, nói cậu bị bệnh. Nếu anh ấy còn quan tâm cậu, cậu không được lại làm bộ làm tịch, lập tức đi gặp anh ấy!”

“Không cho phép!” Uyển Tình ngăn cô lại, “Anh ấy có thể có việc, cậu không nên quấy rầy anh ấy. Tớ, tớ còn muốn bình tĩnh một chút…….”

“Cậu bình tĩnh mấy ngày rồi! Thật muốn bình tĩnh đến lúc anh ấy không còn nhiệt tình với cậu? Cậu thấy đủ đi, anh ấy không tốt với cậu chỗ nào? Kiễn nhẫn và nhiệt tình cũng có điểm dừng, cậu lại tức giận, cũng đủ rồi, tổng muốn nhượng bộ một chút…..”

“Cậu không hiểu.” Uyển Tình nói, “Anh ấy không tin tớ, tớ không biết đối mặt với anh ấy như thế nào.”

“Anh ấy không tin cậu như thế nào?”

Uyển Tình dừng một chút, nhớ tới chưa nói cho cô tình huống cụ thể, chỉ lắc đầu: “Quên đi…..”

“Cậu nếu nói ra! Tớ sẽ nghĩ biện pháp cho cậu! Trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường, ngoài cuộc tỉnh táo, trong cuộc u mê, nói không chừng tớ có thể tìm được phương pháp giải quyết cho hai người?”

“Mu bàn tay lòng bàn tay đều là thịt……” Uyển Tình nhìn cô, “Cậu không giải quyết được, cậu cũng đừng quan tâm.”

Thiên Tuyết: “…..” Tôi đi! Không biết phải nói như thế nào!

-Truyện đã được dịch 100 chương chưa public :) nếu ai muốn mua giá siêu rẻ ủng hộ dịch giả cân đường hộp sữa thì gửi gmail : [email protected]

Mục Thiên Dương hoàn toàn phiền chán.

Uyển Tình không trở lại chỗ ở, cũng không có tìm anh, thật sự sẽ không sợ anh từ nay về sau không tới tìm cô sao?

Đúng, Cô không sợ, cô còn ước gì đâu! Sợ hãi là anh! Người đáng ra phải sợ, nên là anh! Anh sợ các loại phản ứng của cô, anh sợ cô tức giận, sợ cô không vui, sợ cô không để ý đến anh…..

Cốt khí giá trị mấy đồng tiền? Anh không cần, đô đô đô gọi điện thoại cho Thiên Tuyết: “Anh họ của em xảy ra tai nạn xe cộ, ở bệnh viện xx, em và Uyển Tình đến một chút!”

Nhìn thấy người là tốt rồi! Muốn mua mấy tấm thảm giấu ở trong phòng hay không? Nếu cô còn tức giận, anh liền đơn giản nhất quỳ ____

Đình chỉ! Tuy rằng cố khí không đáng tiền, nhưng không thể hoàn toàn quăng! Mấy tấm thảm, vẫn là chờ đến lúc có giấy hôn thú đi, thân phận phải xứng với quyền lực……

Mục Thiên Dương thay quần áo, tinh thần phấn chấn, sờ sờ mặt mình trước gương, suy nghĩ có cần cạo râu hay không……Cuốn cùng vẫn quyết định quên đi! Chậm chạp, rất không tiết tháo!

Anh trực tiếp đến bệnh viện, phát hiên Văn Sâm tới đây.

Sáng nay Văn Sâm vừa tới, Mục Thiên Thành thấy liền giả bộ đau. Văn Sâm biết anh không có gì đáng ngại, tình huống của anh Mục Thiên Dương đều đã nói qua, hơn nữa sinh mệnh của anh vốn rất mạnh, loại thương này vốn như cơm bữa, không đến mức nằm ba bốn ngày không thể động đậy.

Văn Sâm cũng không vạch trần anh, yên lặng nhìn anh biểu diễn, anh muốn uống nước, anh liền rót nước cho, anh muốn ăn hoa quả, anh liền gọt táo, anh muốn đùa giỡn lưu manh trên người anh, anh cũng để tùy ý.

Mục Thiên Thành náo loạn nửa ngày, phát hiện anh không kháng nghị, cảm thấy không có ý nghĩa. Đánh một quyền vào bông vải, hời hợt, anh còn đánh cái rắm? Không phải anh bị thương, anh sẽ không đến nhìn bản thân đi? Nhất thời, anh không muốn tranh thủ đồng tình của anh, đẩy anh ra: “Em không sao…..Chỉ đùa anh.”

“Anh biết.” Văn Sâm thấy anh không náo loạn, cũng không phối hợp anh náo loạn, ngồi xuống một bên.

Mục Thiên Thành có điểm kỳ quái nhìn anh: “Anh nói cài gì?” Biết anh còn chơi tới tôi? Đợi chút, người này có điểm kỳ quái……

Văn Sâm thản nhiên thản nhiên liếc nhìn anh một cái: “Nghĩ muốn nói cái gì thì nói, không cần thiết diễn, em diễn trò rất khó coi.”

Mục Thiên Thành sửng sốt, không được tự nhiên mắng một tiếng, sau đó đưa tay túm lấy anh, muốn hôn anh.

Văn Sâm vội vàng dựa vào tường, không để cho bản thân áp lên vết thương của anh, đương nhiên cũng không khiến cho anh thực hiện được: “Đây là bệnh viện, đừng làm rộn.”

Mục Thiên Thành trăm mối cảm xúc ngổn ngang cười, cầm tay anh không buông: “Anh có ý gì?”

Văn Sâm bất mãn nhíu mày, lão tử đã đến đây, cậu còn hỏi anh có ý gì? Anh muốn rút tay về, Mục Thiên Thành phát hiện, có chết cũng không buông! Rút vài lần, anh bất động, bất đác dĩ nói: “Em muốn như thế nào liền là như thế đó……Về sau đừng dọa anh.”

Mục Thiên Thành vừa nghe, lập tức ngồi xuống, vừa là đau lòng, vừa nóng vội: “Em không phải cố ý……Kia, người kia là ai? “Bạn bè” anh?” Hai chữ bạn bè có điểm kì quái, anh vốn muốn nói là “Bạn gái”.

“Em gái anh.” Văn Sâm lườm anh một cái, “Không phải anh đã nói qua với em?”

Mục Thiên Thành buồn bực nói: “Em lại chưa thấy qua.”

Văn Sâm cười nhẹ: “Kia về sau biết rồi?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.