Bảo Bối Của Tổng Giám Đốc

Chương 138: Chương 138: Đánh cuộc!




"Ừm. . . . . ." Uyển Tình tràn ra một tiếng thở dốc rên rỉ, "Đau. . . . . . Anh nhẹ chút. . . . . ."

"Ngoan." Mục Thiên Dương ôn nhu hôn cô, "Lần đầu tiên, hơi nóng nảy. . . . . ."

Uyển Tình rùng mình một cái, hoảng sợ nhìn hắn: "Anh. . . . . . Anh. . . . . . Anh hơi ít làm lại được không. . . . . . Tôi chịu không nổi. . . . . ." Mỗi lần không hề tiết chế, hắn đối với cô mà nói quả thực là ác ma.

Mục Thiên Dương sửng sốt, đột nhiên buồn bực không hé răng, cầm cô thắt lưng nhanh chóng tiến lên. Lâu lắm không có làm, rất nhanh liền phát tiết ra. Hắn ghé vào trên người cô thở, rồi cầm tóc cô thân mật. Dây dưa hồi lâu, hai người đều nghỉ ngơi đủ, hắn khẽ cắn cổ cô: "Lại đến một lần. . . . . ."

Một lần sao đủ? Hắn muốn làm đến hừng đông ngày mai! Nếu cô không thích, vậy làm hai lần đi. Một lần thực sẽ làm hắn điên, vậy giống như một món ăn ngon cho anh nếm một miến, cũng không cho anh ăn dư lại!

Uyển Tình không biết "Lại đến một lần " này sau còn có thể có cái thứ hai, cái thứ ba không. . . . . . Nhưng cô có thể cự tuyệt sao? Không thể!

Một hồi nhẹ nhàng vui vẻ đầm đìa dây dưa qua đi, Uyển Tình mệt mỏi nằm lỳ trên giường, ngay cả mí mắt cũng không muốn động một chút. Nếu chỉ còn lại có một lần, Mục Thiên Dương đương nhiên là lợi dụng thật tốt, mãi cho đến không thể nhịn được nữa mới bằng lòng tước vũ khí đầu hàng.

Hắn hôn hôn mặt cô, tay di động trên lưng bóng loáng của cô, tựa như đụng vào tơ lụa.

"Làn da em thật tốt, bảo dưỡng rất tốt."

"Ừ. . . . . ." Uyển Tình chính là trả lời theo bản năng, đầu óc căn bản còn không có tiếp thu được tin tức.

Cô nghĩ đến, chờ hắn nghỉ ngơi đủ, hắn lại sẽ lại đến một hồi. Không ngờ là, hắn chờ cô nghỉ ngơi đủ, đã kêu cô rời giường: "Nhanh đến năm giờ, ăn xong cơm chiều lại đến trường học, hẳn là sẽ không muộn."

Uyển Tình không nghĩ tới hắn nói chuyện giữ lời, nhịn không được kinh ngạc nhìn hắn. Hắn gần đây, tựa hồ hết sức thuận theo cô, giống như. . . . . . Thật sự tốt với cô lắm.

"Thiên Dương ——" Uyển Tình áp sát qua.

Khó được cô chủ động yêu thương nhung nhớ, Mục Thiên Dương ôn nhu ôm vai cô: "Làm sao vậy?" Hắn vẻ mặt cùng giọng điệu đều thực ôn nhu, tràn đầy yêu thương ôn nhu. Không có lạnh khốc như bình thường, toàn bộ mặt mày đều trở nên dễ coi, có hương vị hơi thở tao nhã vô hạn.

Uyển Tình vốn định nói, hai ngày cuối tuần không muốn đến đây , dù sao luôn cho người ta đoán cũng không tốt. Nhưng sâu sắc nghĩ, hắn ngay tại đây hai ngày này chạm vào mình, thậm chí có đôi khi chỉ còn ngay bữa ăn cơm, căn bản không chạm vào. Đây là chắc điểm mấu chốt của hắn? Nếu đánh vỡ điểm mấu chốt này, chỉ sợ sẽ trở lại như trước.

"Không có việc gì." Cô nhẹ nhàng dựa vào hắn, không dám đưa ra yêu cầu quá đáng kia.

Mục Thiên Dương vui sướng hôn hôn mi tâm cô, ngón tay nhẹ nhàng vuốt lông mi của cô, hai mắt nhu muốn chảy ra nước: "Uyển Tình. . . . . . Hôm nay anh thật cao hứng. . . . . ."

"Thật không?" Trong phòng không bật đèn, hôm nay sắc trời lại tối, cô lại rủ mắt, bởi vậy căn bản nhìn không tới vẻ mặt của hắn. Nhưng có thể cảm giác được, âm thanh của hắn đang run rẩn, một loại kích động run run. Uyển Tình nghĩ đến năm giờ, không dám lại trì hoãn xuống, nhẹ nhàng ngồi xuống, một bên mặc quần áo một bên hỏi, "Là công ty có sinh ý lớn?"

"So với cái kia tốt hơn." Mục Thiên Dương cười, "Em muốn cái gì? Hôm nay nói, cái gì đều đáp ứng em."

Uyển Tình dừng lại một lát, nói giỡn: "Tôi không muốn tới đây, anh cũng đáp ứng?"

Hắn ngẩn ra, thân hình cứng ngắc, không có ra tiếng. Uyển Tình căn bản không coi lời nói của hắn là thật, cũng không để câu trả lời của mình ở trong lòng, tiếp tục mặc quần áo.

Mục Thiên Dương ngồi trong chốc lát, cũng bắt đầu chậm rãi mặc quần áo.

Mặc sau, hắn rốt cục cam lòng mở đèn: "Ngày hôm qua cho Thiên Tuyết và Thiên Thành đi siêu thị mua quần áo cho em, em đi xem một chút, đều treo trong tủ quần áo ."

"Hả." Tay Uyển Tình thắt nút dừng lại, đi vào phòng thay quần áo, mở tủ quần áo ra vừa thấy, quả nhiên hơn hơn mười bộ quần áo mùa đông. Cũng không biết hắn thích cái dạng gì , cô mặc từng món màu đỏ vào, khi đi ra, phát hiện hắn đứng trước tủ quần áo của hắn.

Mục Thiên Dương thấy cô đi ra, thuận tay liền kéo một cái caravat đưa cho cô. Uyển Tình vội vàng đi lên, thắt caravat cho hắn, trong lòng oán thầm: trời đã tối rồi, hắn còn muốn mặc đẹp như vậy đi đâu? Ừ, hắn lập tức đính hôn với Thải Nghiên, phỏng chừng muốn đi hẹn hò.

Không hiểu, trong lòng có cảm giác hơi kỳ quái, cô cũng không biết là cái gì.

Đột nhiên, Mục Thiên Dương cầm thắt lưng của cô, cô nâng mắt nhìn hắn. Hắn nói;"Anh đáp ứng em."

Đáp ứng cái gì? Cô không hiểu.

"Em vừa mới nói, anh đáp ứng anh."

Uyển Tình khiếp sợ nhìn hắn, không thể tin được. Trong lòng cảm giác mạnh mẽ đánh úp lại, rung động, có hơi không chịu nổi.

"Sau khi thi tốt nghiệp xong, nói sau." Hắn nói.

Uyển Tình rốt cục có thể thở ra một hơi, hơi lảo đảo thiếu chút nữa té ngã.

Hắn đúng lúc đỡ lấy cô: "Như thế nào? Không cần?"

"Anh. . . . . . Anh khẳng định?" Hắn khẳng định thả cô ra đến thi vào trường cao đẳng chấm dứt? Thật sự khẳng định!

Mục Thiên Dương cầm tay cô, mười ngón tay đan xen: "Anh có điều kiện ."

"Điều kiện gì?"

Hắn cúi đầu kề sát trán của cô, môi ép xuống cô: "Em nếu muốn cái này, vậy sau khi thi vào trường cao đẳng, cả đời em cũng không thể rời khỏi anh. Nếu em không cần, chờ em có bản lĩnh, anh tùy em trốn."

Uyển Tình ngược lại hít một hơi.

"Đương nhiên, cũng khả năng trải qua mấy tháng, anh đã không muốn em. Đến lúc đó, anh không đi tìm em, em hoàn toàn tự do, cả đời tự do . . . . . . Đánh cuộc hay không?"

Đánh cuộc hay không? Uyển Tình không chút do dự!

Cô không biết hắn yêu mình, cô cho rằng, mấy tháng sau, hắn khẳng định sẽ quên mình. Mà một kiểu khác là trốn? Từ bên người hắn Mục Thiên Dương trốn? Vậy không có khả năng! Vì thế, cô đánh cuộc!

Nghe được câu trả lời của cô, Mục Thiên Dương lộ ra môt nụ cười ôn nhu có quỷ dị: "Uyển Tình. . . . . . Em thất bại . Lại cho em một lần cơ hội, thật sự muốn đánh cuộc sao?"

"Đánh cuộc!" Uyển Tình khẳng định gật đầu. Hắn lập tức muốn đính hôn, hắn sẽ có Thải Nghiên, hắn nhất định sẽ quên mình, nhất định sẽ. . . . . .

Mục Thiên Dương cười: "Mấy tháng này chúng ta đây liền liên hệ điện thoại đi!"

"Anh ——" Mắt Uyển Tình trừng lớn, có một loại cảm giác bị mắc mưu.

"Anh chỉ là. . . . . . Không cho em đến mà thôi." Mục Thiên Dương nói xong, đột nhiên tự nhủ nói, "Anh đi tìm em có tính không?"

"Anh ——" Uyển Tình lảo đảo hít một hơi, bỗng nhiên xoay người đi rồi đi ra ngoài.

Đáng ghét! Đáng ghét! Cô đánh cuộc cả đời! Không. . . . . . Nếu hắn đùa giỡn dối trá! Vậy cô —— cô muốn chạy trốn! Chờ cô có bản lĩnh, cô muốn chạy trốn!

Mục Thiên Dương tâm trạng tốt đi theo, cảm thấy bộ dáng cô tức giận này thật đáng yêu. Kỳ thật, hắn cũng là đột nhiên nghĩ đến có thể liên lạc điện thoại. Ngay từ đầu, mình còn tưởng rằng muốn hoàn toàn cắt đứt liên lạc sao. Như vậy cũng tốt, không có dây dưa với thân thể cô, cô tổng có thể nhìn một cách khác đi? Tỷ như. . . . . . Lòng của hắn.

Uyển Tình xuống lầu, phát hiện Thiên Tuyết và Thiên Thành đều đến đây, hai người ngồi ở trước bàn cơm, không biết đang nói chuyện gì, cười đến ngã trái ngã phải.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.