"A? !" Lí Ức kinh ngạc, nhìn Liễu Y Y yên lặng thu dọn đồ, trực giác có ẩn tình, liền hạ giọng hỏi, "Tại sao có thể như vậy?"
"À. . . . . ." Thiên Tuyết nghĩ nghĩ, thấp giọng nói, "Cô ấy có bệnh, cho nên không cần trách móc nặng nề nhiều lắm, tôn trọng lẫn nhau mới là tốt nhất. "
Lí Ức hiểu, nghĩ Liễu Y Y bị câm điếc, ánh mắt nhìn về phía cô đầy đồng tình.
Uyển Tình ngồi ở một bên, nếu có chút đăm chiêu, Thiên Tuyết đi qua đẩy đẩy cô: "Cậu làm sao vậy?"
Uyển Tình nhìn cô, muốn nói lại thôi nói: "Tớ muốn đi mua một ít đồ. . . . . ."
"Gấp không?"
"Thật ra cũng không vội lắm."
"Tối rồi đi, hiện tại nắng gắt lắm!"
Ăn xong cơm chiều, hai người tiện thể đi dạo phố. Đời người không quen tìm không thấy đường, nhìn thấy ở đâu phồn hoa liền đi về phía đó, về phần có thể lạc đường hay không, không ở trong phạm vi lo lắng của các cô.
Đi nửa ngày rồi, Thiên Tuyết hỏi: "Cậu muốn mua cái gì?"
Uyển Tình cắn cắn môi, nhìn cửa hàng quần áo hai bên đường, dẫn đầu đi về phía trước. Đi đến bên ngoài một cửa hàng nam trang, cô đứng một chút, đẩy cửa ra đi vào.
"Ơ?" Thiên Tuyết sửng sốt, đi theo vào, thấy cô đứng trước một cái caravat kinh hỉ hỏi, "Cậu muốn mua caravat? Mua cho ai?"
Uyển Tình bực bội cầm lấy caravat, cáu kỉnh nói: "Anh cậu!"
Thiên Tuyết cười trộm một tiếng, vội vàng gật đầu: "Tốt tốt. . . . . . Lúc trước không phải không mua sao? Như thế nào lại nghĩ tới đến mua?"
Uyển Tình nghẹn nửa ngày, nói: "Có qua có lại."
Cô cũng không muốn mua, nhưng hôm kia hắn tặng cô hoa và sôcôla, cô đã muốn mua đồ cho hắn. Cô cũng không biết vì sao! Có lẽ, chỉ là không muốn nợ hắn thôi……
Cô nhìn mấy cái caravat, hỏi Thiên Tuyết: "Cậu cảm thấy được không?"
"Như thế nào không được? Rất được rồi!"
"Tớ thấy chúng ta vẫn là đổi cửa hàng đi. . . . . ." Uyển Tình thấp giọng nói, "Anh cậu mặc Armani. . . . . ."
"Cậu đừng quản anh ấy mặc cái gì, cậu muốn mua cái gì liền mua cái đó! Cậu tính mua như thế nào? Dùng tiền lương còn lại của cậu?"
"Tớ lúc trước nghĩ như thế. Bất quá vậy mấy trăm có thể mua cái gì? Vẫn là lấy thẻ của hắn quét cho rồi." Uyển Tình nói xong liền đi ra ngoài.
Thiên Tuyết giữ chặt cô một phen: "Vậy quá không thành ý nha! Thì cái này đi, màu xám còn rất đẹp mặt."
Uyển Tình do dự một chút, lấy caravat qua, đưa cho nhân viên bán hàng: "Gói lại cho tôi."
Theo Uyển Tình bắt đầu nói những lời này, Thiên Tuyết cũng bắt đầu cười liền tục, thật giống như cái món quà này là mua cho cô.
Uyển Tình nhịn không được trừng cô: "Cậu cười cái gì? Có cái gì buồn cười? Cậu cười nữa tớ ném nó!"
"Mình lại không cười cậu!" Thiên Tuyết vội vàng chỉnh vẻ mặt, "Mình muốn gọi anh mình mua đồ cho mình, mình đang xếp danh sách đây! Vừa nghĩ đến nhiều đồ như vậy, mình liền nở nụ cười!"
Uyển Tình không tin cô, cúi đầu bước nhanh đi trước. Caravat trên tay giống như khoai lang phỏng tay, cô thật sự muốn ném nó!
Cô không hiểu nổi mình, một khắc kia đầu óc bị chập mạch sao? Vì sao muốn đi mua vật này! Chỉ có ba trăm, bỏ chung vào đống ba ngàn của hắn, quả thực là xấu hổ mất mặt!
Hắn sẽ trực tiếp ném tới ngoài cửa sổ đi? Cô vẫn là không nên tặng!
Đi tới đi lui, các cô quả nhiên lạc đường, đến một địa phương náo nhiệt cũng không phồn hoa, hình như là chợ đêm. Chợ đêm có rất nhiều đồ ăn vặt, Thiên Tuyết ngạc nhiên vô cùng, cứng rắn muốn lôi kéo Uyển Tình cùng ăn. Ăn hai ba loại, bụng chống đỡ không được, đành phải gói một phần lại những món vừa ý.
"Về trường học chứ?" Uyển Tình hỏi.
"Về trường học cái gì!" Thiên Tuyết bất mãn liếc cô, "Đương nhiên đi chỗ anh mình! Cậu mua quà cho anh ấy, chuẩn bị giấu trong ngăn tủ, chờ tốt nghiệp mới tặng anh ấy hả?"
". . . . . ." Cô mới không có! Cô rõ ràng chuẩn bị tốt nghiệp cũng không tặng, trực tiếp ném đi!
Thiên Tuyết nhìn nhìn bốn phía, thật sự tìm đường không được, dứt khoát gọi xe.
Uyển Tình nói: "Vẫn là về trường học đi. Y Y các cô ở đó, chúng ta không về, không phải sẽ bị hoài nghi đấy?"
"Hiện tại không chính thức đi học, mọi người đều vừa mới đến, khó giữ được tình thân thích gì đó, không nên lo lắng! Về sau chính thức đi học, không quay về mới bị người ta hoài nghi!"
Uyển Tình sửng sốt, ghi tạc lời này trong lòng. Nhìn caravat trên tay, cô như nghĩ tới cái gì hơi gẩy gẩy ngón tay.
Trở lại trong phòng cho thuê, Mục Thiên Dương không ở đây. Thiên Tuyết mở đèn, mở tivi, gọi điện thoại cho hắn: "Anh ở thành phố C không?"
"Ở."
"À, em và Uyển Tình đến đây."
Mục Thiên Dương dừng một chút, âm thanh mang theo vui sướng: "Ừ."
Thiên Tuyết tắt điện thoại, nói với Uyển Tình: "Anh ấy rất nhanh sẽ trở lại."
Uyển Tình cắn môi dưới, không nói chuyện, lục lọi đồ ăn vặt cô đóng gói trở về, tìm thứ mình thích ăn.
Không tới một lát, Mục Thiên Dương đã trở lại, nhìn thấy đồ ăn vặt còn sót lại trên bàn, nhịn không được nhíu mày: "Đây là cái gì?"
Thiên Tuyết nhìn thoáng qua, ôi má ơi, sao biến thành bãi rác như vậy! Cô vội vàng nói: "Tuy rằng bề ngoài không tốt, bất quá hương vị ngon lắm."
"Thu dọn!"
Dù sao cũng ăn được không muốn ăn, Thiên Tuyết liền ném toàn bộ bọn nó vào thùng rác, nhịn không được oán giận: "Uyển Tình cũng ăn, anh sao không nói cậu ấy?"
Mục Thiên Dương nhìn qua, cô ngoan ngoãn câm miệng.
Uyển Tình không dám ngẩng đầu, thấy trên bàn trà có dấu, vội vàng lấy khăn tay xoa xoa. Không có người nói chuyện, một lát sau, Mục Thiên Dương đứng lên, kéo cô về phòng ngủ.
"Cái kia. . . . . ." Thiên Tuyết muốn nhắc nhở chuyện caravat.
Mục Thiên Dương quay đầu trừng cô một cái, cô ngoan ngoãn câm miệng, trong lòng hò hét: Cái đồ anh hai cô! Có chuyện quan trọng hơn so với lên giường nha!
Sau khi vào phòng, Mục Thiên Dương khóa cửa, cúi đầu ngửi một chút trên mặt Uyển Tình, hỏi: "Sau khi trở về còn không có tắm rửa?"
"Ừ. . . . . ."
"Khó trách đều là mồ hôi, nhanh đi tắm."
Phòng ngủ của hắn có phòng tắm, Uyển Tình cầm áo tắm, trực tiếp liền đi vào. Cô cũng gội đầu luôn, khi đi ra thấy Mục Thiên Dương cũng thay quần áo, xem ra phải đến phòng tắm bên ngoài tắm qua.
Hắn ngồi ở trên giường, ôm máy tính xem này nọ, thấy cô đi ra, khép máy tính lại: "Bỏ trên bàn học."
Uyển Tình vội vàng cầm máy tính đi, sau đó lấy khăn mặt quấn quanh tóc: "Em. . . . . . Sấy cái tóc."
"Anh không biết máy sấy ở nơi nào."
"Em tìm xem. . . . . ." Uyển Tình lục tung tìm, ngay cả ngăn kéo của hắn đều lục, không tìm được, quay đầu luống cuống nhìn hắn.
Hắn ngoắc ngoắc ngón tay về phía cô, cô bước qua, hắn nói: "Hôn anh một cái."
Uyển Tình môi nhếch nhẹ, thần sắc có hơi không muốn. Bất quá, cô rất nhanh liền che giấu đi, đến gần hôn hắn một cái.
Hắn cười, xốc chăn lên xuống giường. Uyển Tình thấy hắn không một mảnh vải, thét chói tai một tiếng.
Hắn lành lạnh liếc nhìn cô một cái: "Dùng đều dùng qua, có cái gì thẹn thùng?"
Uyển Tình bỗng dưng trợn mắt, nhìn hắn có chút đáng thương.
"Em nha. . . . . ." Hắn không có cách nào lắc đầu, tìm bộ áo ngủ mặc vào, liền ra cửa.