Chương 570: Gặp nhau
Edit: minhhy299
Uyển Tình tiếp theo còn nói Quản Hạo Nhiên có bạn gái, không khỏi nhắc tới vấn đề Quản Hạo Nhiên nhắc tới ở lần toạ đàm lần trước.
Mục Thiên Dương khinh thường hừ lạnh: “Lừa nữ sinh ngây thơ!” Trong giọng nói có vị chua nhẹ. Quản Hạo Nhiên hiện tại có thành tựu, lại nói còn nở mày nở mặt hơn anh đây, dù sao người ta mồ côi cha gia đình, dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, mà anh. . . . . . Hừ hừ, tổ tiên phù hộ.
Uyển Tình: “. . . . . .”
“Khụ, sau đó thì sao?” Mục Thiên Dương phát hiện mình tiết lộ cảm xúc, không được tự nhiên hỏi.
“Sau lại gặp ngay trên đường cái đấy. Em cảm thấy nữ sinh kia không sai đâu, nói biến sắc liền biến sắc. Bắt đầu phát hiện em quen biết Quản Hạo Nhiê, liền có địch ý với em, sau lại nghe nói em có chồng có con, lập tức liền vui vẻ .”
“Ừ, anh nghe nói Quản Hạo Nhiên có đối tượng, cũng vui vẻ.”
Uyển Tình bóp anh một phen.
Anh hừ nói: “Ai kêu em vốn luôn rối loạn!”Đọc nhanh truy cập : thích đọc truyện .com
“Sao em vốn luôn rối loạn?” Uyển Tình mất hứng, “Mỗi lần đều là anh nghĩ lung tung! Hai chúng ta rốt cuộc ai nhiều lịch sử đen? Anh nói anh trước ——”
“Được được, anh sai rồi, chúng ta ngủ đi.”
Mục Thiên Dương sợ, lập tức đình chỉ đề tài này. Cẩn thận nghĩ lại, xác thực chính mình càng nguy hiểm. Cho dù cô có hoa đào, cũng không phải cô chủ động trêu chọc, cô luôn luôn thật sự ngoan. Nhưng thật ra mình. . . . . . Trước khi gặp cô cũng đổi qua mấy nữ nhân, bạn gái của nam nhân có thể không lên giường sao? sau lại còn can thiệp không rõ với Đinh Thải Nghiên, tuy rằng không trên giường, nhưng. . . . . . Cho nên, trăm ngàn lần không thể lôi chuyện cũ ra!
Ngày hôm sau, Uyển Tình gọi điện thoại cho Quản Hạo Nhiên, hỏi anh khi nào thì cùng nhau ăn cơm. Chủ nhật Quản Hạo Nhiên không đi làm, suy nghĩ không bằng hành động, liền buổi tối.
Điện thoại này là Mục Thiên Dương kêu Uyển Tình gọi. Bởi vì Uyển Tình nhắc tới không nhìn Quản Vận Phương, chọn thời gian đi thăm với anh một chút, anh đã nói không bằng ăn một bữa cơm với Quản Hạo Nhiên trước, đến lúc đó cùng Quản Hạo Nhiên trở về, Quản Vận Phương cũng cao hứng.
Uyển Tình đoán anh bây giờ là buông xuống, liền gọi điện thoại, sau đó mua trang phục mùa đông mới cho con, cùng đi phó ước.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Đinh Đinh vo thành một nắm, bởi vì Mục Thiên Dương một lòng muốn xem bé thành công chúa, quần áo mùa hè là đầm ren, quần áo mùa đông là lông xù . Mà cái con bé này có chút quái dị, tuy rằng thích đồ xinh đẹp, nhưng quá mộng ảo quả quyết xong không thích, ren và lông tơ bé đều không thích, màu hồng cũng không mừng rỡ vui vẻ.
Mình bị ba ba làm thành một viên lông hồng nhạt, thật sự là làm cho người ta rối rắm chết, nhưng bé lại không thể cự tuyệt, sợ ba ba thương tâm.
Mục Thiên Dương lại thật sự vui vẻ, ôm cục bông đi trên đường cái gió lạnh đang gào thét, vẻ mặt thỏa mãn.
Tự nhiên, một đôi cha và con gái như vậy cũng làm cho người ta ghé mắt.
Đi vào nhà hàng, Quản Hạo Nhiên và An Tiểu Kết đã tới trước. An Tiểu Kết nhìn đến đứa nhỏ, hai mắt tỏa sáng như mặt trời, vẫn ôm bên người yêu thích không buông tay.
“Đinh Đinh mặc cái này thân thật sự là xinh đẹp muốn chết!” An Tiểu Kết thở dài, cầm lấy tay và mũ của Đinh Đinh xoa nhẹ nửa ngày, phát giác Mục Thiên Dương khó chịu, mới sửa đi nựng Đương Đương.
Mục Thiên Dương lập tức ôm đứa nhỏ đến chân mình, đút đứa nhỏ ăn, hoàn toàn nhìn không ra là Mục Thiên Dương biến thái đến làm người ta giận sôi trên thương trường!
Quản Hạo Nhiên nhìn anh, lại nhìn An Tiểu Kết hưng trí bừng bừng đùa nghịch đứa nhỏ , suy tư nói : nếu An Tiểu Kết sinh cái con gái cho anh, anh phỏng chừng cũng không sai biệt lắm với Mục Thiên Dương. . . . . . Ai! Thật sự là ngọt ngào đến sa đọa.
Mục Thiên Dương và Quản Hạo Nhiên thản nhiên, ngẫu nhiên nói chút chuyện công tác, Uyển Tình và An Tiểu Kết không có hứng thú tham dự, tự mình tán gẫu với mình.
Uyển Tình hỏi: “Các cậu làm sao biết nhau?”
“Tôi cũng đại học C.” An Tiểu Kết nói.
Uyển Tình sửng sốt: “Vậy cô là đàn chị, hay là đàn em?”
Quản Hạo Nhiên đột nhiên nói: “Không phải là chị dâu sao?”
“Xem bộ dáng là đàn em.” Uyển Tình nói.
“Lớn hơn em một năm.” Quản Hạo Nhiên vô tình đánh nát ảo tưởng của cô.
Cô: . . . . . .
Mục Thiên Dương xoa tóc của cô: “Hiện tại hẳn là không chỉ lớn hơn em một năm, an tâm làm đàn em đi.”
Uyển Tình thở dài: “Cũng đúng.”
An Tiểu Kết thấy đứa nhỏ rất đáng yêu, nói với Quản Hạo Nhiên: “Chúng ta về sau cũng sinh long phượng thai đi!”
Quản Hạo Nhiên nói: “Nhà của anh giống như không có gien song bào thai, nhà em có sao?”
“. . . . . . Giống như không có.”
“Vậy muốn xem vận khí.”
Mục Thiên Dương sửng sốt, nếu Mục gia bọn họ có gien. . . . . . Vậy cũng không nhất định. Không biết sinh ra song bào thai có quan hệ với gien hay không, có lẽ có thể tìm Mục lão gia và Kim lão phu nhân hỏi một chút.
Cơm nước xong trở về, Mục lão gia và Kim lão phu nhân ở nhà, không thấy được đứa nhỏ ngủ không yên, cố ý chờ bọn họ trở về đây.
Uyển Tình thấy thời gian còn sớm, nói: “Tí nữa em làm đồ ăn khuya.”
Mục Thiên Dương liền hỏi hai ông bà trước kia có xảy ra song bào thai hay không, nói không chừng còn có thể sinh một đôi, làm cho Uyển Tình trừng anh: “Ai sinh?”
“Ưm. . . . . . Nhà chúng ta có nói, kêu Thiên Tuyết hoặc là Thiên Thành sinh.”
Uyển Tình sửng sốt, nghĩ anh không phải còn muốn đứa nhỏ.
Kim lão phu nhân nói: “Ta đây giống như không có. Nếu có ta không biết, đó là nhiều thế hệ trước? Phỏng chừng không ảnh hưởng đến hiện tại.”
Mục lão gia trầm mặc chốc lát, nói: “Cháu nguyên bản có cô.”
Mục Thiên Dương ngẩn ra, cho tới bây giờ chưa từng nghe qua nha, có thể gợi lên chuyện thương tâm của ông nội hay không?
“Ba cháu chính là long phượng thai, nhưng bác cháu lúc vừa sinh liền. . . . . .” Mục lão gia đưa tay sờ sờ Đinh Đinh, thở dài, “Vẫn là hiện tại được, trước kia sinh con nguy hiểm. . . . . .”
“Ừ.” Mục Thiên Dương gật đầu, sợ ông khổ sở, nói tránh đi, “Thời tiết càng ngày càng lạnh, ông và bà ngoại chú ý thân thể hơn.”
“Các cháu cũng vậy, con nít chú ý hơn nữa, đừng để lạnh.”Đọc nhanh truy cập : thích đọc truyện .com
Tháng chạp, Uyển Tình và Mục Thiên Dương mang theo đứa nhỏ quay về thành phố A, nhìn Quản Vận Phương. Kim lão phu nhân nghe nói Quản Vận Phương từng rất chiếu cố với cô, kêu Uyển Tình chào hỏi thay.
Quản Hạo Nhiên và An Tiểu Kết cũng nghỉ đông trở về, mọi người vô cùng náo nhiệt, tự mình động thủ làm bữa cơm phong phú mừng năm mới.
Uyển Tình bọn họ ở trong này ở hai ngày, Quản Vận Phương vui vẻ không được, nói với Quản Hạo Nhiên: “Các con khi nào thì sinh con đây?”
“Yên tâm, nên đến chắc sẽ đến.” Quản Hạo Nhiên nói.
An Tiểu Kết nhịn không được trừng anh một cái, mà anh chính là cười.
Đáy lòng Uyển Tình rốt cục thở phào một hơi, xem ra hai người kia thực hạnh phúc.
Uyển Tình bọn họ còn muốn quay về thành phố C qua giao thừa, năm nay tập thể Mục gia thành phố C, Kim lão phu nhân sẽ cùng bọn họ. Cô đi lần này, Quản Vận Phương ngược lại ưu sầu : “Chờ lúc giao thừa, chỗ này của cô liền ba người, ngược lại không đủ náo nhiệt.”
Uyển Tình nghe xong, cũng nhịn không được thở dài, khuyên nhủ: “Chờ hai năm có đứa nhỏ thì tốt rồi.”
Quản Vận Phương gật đầu: “Cũng đúng. Nhìn con qua được, hai người bọn họ cũng tốt, cô an tâm!”
Uyển Tình lưu luyến không rời nói: “Con đi trước đây, cô đừng tiễn, tháng giêng con trở lại thăm cô.”
“Được được được, đừng quên mang đứa nhỏ!”
“Cô có rảnh cũng có thể đến thành phố C! Dù sao anh Quản ở đó!”
“Ai, không đi quấy rầy người trẻ tuổi bọn họ, chờ có đứa nhỏ lại đi!”
Uyển Tình nhịn không được có hơi cực kỳ hâm mộ, sinh đứa nhỏ có mẹ ở bên người trông nom . . . . . . Ai.