Đã nhận mẹ nuôi, theo lý anh em kết nghĩa không nên có mập mờ
gì cả? Hơn nữa anh ta nói lời này, không phải cho thấy anh ta không hề
có ý nghĩ gì sao? Lời ngầm: anh xem em như là em gái!
Vừa nghĩ như vậy, Uyển Tình đã tỉnh ngộ lại, anh chính là muốn cho thấy cái lập trường này hay là sợ cô chú ý tới?
Uyển Tình cũng là một con người rộng lượng, nếu anh cũng không
chấp mê nữa, cô cũng sẽ không dùng mặt lạnh để tiếp đãi anh nữa. Cô cười nói: “Dì đồng ý mới được.”
“Bà ấy sao không đồng ý? Hành động đã cho thấy hết thảy.” Lúc này Quản Hạo Nhiên gọi điện thoại cho Quản Vận Phương.
Quản Vận Phương hỏi Uyển Tình: “Nghe nói con muộn bái ta làm mẹ nuôi?”
Uyển Tình cười hỏi: “Vậy dì có nhận con không?”
“Con trước kêu một tiếng nghe một chút, không tốt ta không nhận!”
Uyển Tình chần chừ một chút,nói: “Con phải hỏi mẹ của con trước đã.”
“Cũng đúng!” Quản Vận Phương cười to: “Ta lập tức gọi điện
thoại cho mẹ con, bà ấy không đồng ý, ta làm cho bà ấy đồng ý mới thôi!”
Quản Vận Phương cúp máy, thấy thời gian còn sớm, lập tức liên
hệ với Từ Khả Vi. Từ Khả Vi nghe xong ý tưởng của bà, kinh ngạc nói:
”Như vậy sao được?”
“Sao lại không được? Bà đây ghét tôi sao?”
“Bà biết rõ tôi không có ý này!” Từ Khả Vi nói: “Hiện tại bà
cũng đã rất chú ý chăm sóc tới con bé, chờ nó trở thành con gái bà,
khẳng định bà cái gì cũng nghĩ một phần cho con bé, tôi thấy sẽ gây
phiền cho bà.”
“Tôi sẽ không thấy phiền! Con bé Uyển Tình này, tôi vừa thấy
liền thích. Vốn là còn muốn, con bé có thể trở thành con dâu ta thì thật tốt? Kết quả nó và Hạo Nhiên hình như không bị điện giật.”
“Nó và Hạo Nhiên?” Từ Khả Vi cả kinh. Nếu như là Hạo Nhiên, bà
thật ra cũng yên tâm, hiểu rõ, con người Hạo Nhiên không sai. Nhưng cái
gì gọi là không bị điện giật? Bà vội họi: “Con bé và Hạo Nhiên làm sao?”
Quản Vận Phương thở dài: “Chính là không như thế nào cả! Mấy
ngày hôm trước bạn học Hạo Nhiên có ở đây, bọn họ mở ra một chút vui
đùa, nó liền nghiêm túc đi lên. Con gái bà bà hiểu rõ chứ? Vẻ mặt nghiêm tức, nghĩa là không có cái ý tứ kia.”
“Ách . . . . . . .”Từ Khả Vi thật đúng là hiểu rõ, cũng không
hỏi nữa, ai biết Quản Hạo Nhiên có ý tứ kia không? Thế nhưng Quản Vận
Phương chê cười nói, cho dù có ý tứ thì có ý nghĩa gì?
Quản Vận Phương nói: “Tôi đã không có được con dâu, bà phải
giúp tôi có được đứa con gái này! Tôi vừa mới nói chuyện với Uyển Tình
qua điện thoại, nó nói phải được mẹ ruột đồng ý, nếu không nó sẽ không
nhận mẹ nuôi lung tung!”
Từ Khả Vi cười: “Tốt!”
Quản Vận Phương vỗ đùi: “Nói như vậy là định rồi! Hạo Nhiên
hiện tại không có phương tiện, chúng ta chờ bọn chúng một lúc, cùng nhau ăn một bữa cơm -- ôi chao? Hay là tôi cũng để cho Hạo Nhiên làm con
nuôi của bà đi!”
“Ai lại giống bà tùy tiện như vậy?” Quản Vận Phương nói: “Tôi
bây giờ không phải một người, tí nữa sẽ cùng với lão Đỗ nói chuyện.”
Quản Vận Phương đáp ứng, sau đó lại gọi điện thoại cho Uyển
Tình, nói mẹ cô bên kia đã đồng ý, đồng thời yêu cầu cô qua đó chơi.
Chắc là đã trở thành mẹ con, cho nên ngữ khí so với trước kia còn thiết
tha hơn nhiều.
Từ Khả Vi ngay sau đó cũng nói rõ với Đỗ Viễn. Tuy rằng khi bà
nghe Quản Vận Phương nói cũng rất kinh ngạc, nhưng sau đó lại nghĩ, bình thường Quản Vận Phương đối với Uyển Tình cũng rất tốt, nếu nhận là họ
hàng trên danh nghĩa, nếu còn sống, cũng có thể chiếu cố lẫn nhau.
Mỗi khi bà nghĩ đến thân thể của mình, liền lo lắng sống không
được thêm bao nhiêu năm, nếu như mấy năm gần đây đi, Uyển Tình ở nơi này có thể bị khi dễ. Nếu như có Quản Vận Phương làm mẹ nuôi, bà có thể yên tâm một chút, ít nhất Uyển Tình khi bị bắt nạt, có thể đi tìm mẹ nuôi!
Đây là phương pháp ứng phó tiêu cực, phải biết rằng Quản Vận Phương là
người bao che con cái. Nếu như Đỗ Thiến dám bắt nạt con gái bà, chọc
giận bà , bà ấy có thể trực tiếp đánh tới cửa!
Đỗ Viễn Minh nghe Từ Khả Vi nói xong, hoàn toàn nghĩ tới một con đường khác hẳn.
Quản Vận Phương ông đã gặp qua hai lần, cũng không hiểu rõ tính cách, nhưng đối với con trai bà được nuôi nấng từ nhỏ lớn lên, gia cảnh so với nhà họ Đỗ mà nói kém nhiều lắm. Trực giác nói cho ông biết Quản
Vận Phương là muốn cùng nhà họ Đỗ lôi kéo quan hệ, thuận tay lấy được
vài chỗ tốt. Nhưng thấy Từ Khả Vi bình thường qua lại với bà ta rất tốt, hơn nữa cũng rất tin tưởng bà, ông cũng không biết làm sao. Hơn nữa ông cũng không biết rõ bà ta, không bằng đơn giản cho rằng bà là người tốt.
Cho nên trước mắt ông chỉ có thể toàn lực ủng hộ Từ Khả Vi, về
phần về sau bị lợi dụng, ông Đỗ Viễn Minh cũng không phải ngồi không!
“Quan hệ kết nghĩa cũng không thể qua loa.” Ông nói: “Trước tìm người hợp bát tự, lại tìm một ngày tốt, hai nhà cùng nhau ăn một bữa
cơm, để cho Uyển Tình kính một chén trà.”
Từ Khả Vi gật đầu, nghĩ đến thân phận địa vị của ông, tránh
không được nói giúp vài câu cho Quản Vận Phương: “Chị Phương là một
người tốt, trước kia không có đối xử lạnh nhạt với em, hiện tại đối với
em giống như trước kia không có gì khác.”
Đỗ Viễn Minh cười nói: “Em có thể coi trọng anh, ánh mắt tất nhiên không thể kém.”
Từ Khả Vi nghe xong, nhịn không được cười ông: “Anh đã già còn tự kỉ!”
“Anh là đang khen ngợi em.”
Từ Khả Vi mặt đỏ liếc anh một cái, bỗng nhiên nói: “Trước kia ánh mắt của em cũng rất kém cỏi . . . . . . .”
Đỗ Viễn Minh cười lạnh: “Em đó là đụng phải tiểu nhân, bằng
không cũng không gặp rắc rối. Được rồi, hiện tai em đã gả cho anh, cũng
đừng nghĩ lung tung.”
“Em tất nhiên cũng không muốn nghĩ lại.”
Bởi vì quyết định kết nghĩa, Uyển Tình và Quản Vận Phương
thường xuyên liên lạc, Thiên Tuyết vốn nghĩ muốn khuyên cô bỏ đi chủ ý
này, nhưng nghe nói Đỗ Viễn Minh đã chọn ngày cử hành nghi thức, chỉ có
thể bỏ qua. Đây là chuyện của người ta, đừng nói là cô, ngay cả anh cô
cũng không làm gì được!
Chủ nhật đã đến, Uyển Tình chịu không nổi Quản Vận Phương thúc
giúc, tự nhiên muốn cô qua bên kia. Nếu như Thiên Tuyết hiểu chuyện, sẽ
không nên theo. Người ta đã nhận thức kết nghĩa rồi, cô đi theo làm bóng đèn à . . . . . Thế nhưng, cô quyết định vẫn nên mặt dày chút!
Uyển Tình cũng không thấy có cái gì không được. Nếu Thiên Tuyết không đi, cho dù có quan hệ kết nghĩa, cô cũng có chút chột dạ, chỉ sợ
Mục Thiên Dương biết! Có Thiên Tuyết ở đây, ít nhất có thể làm chứng cho cô, cô không có ở bên ngoài vượt giới hạn!
Hai người bọn họ sáng sớm thứ bảy đi qua, ở cửa tiểu khu gặp được Quản Vận Phương đi mua thức ăn, liền cùng nhau đi theo.
Quản Vận Phương rất hoan nghênh Thiên Tuyết, liên tiếp hỏi cô
thích ăn gì. Thiên Tuyết vui tươi hớn hở nói: “Không biết, còn tưởng
rằng gì muốn nhận cháu làm con nuôi!”
“Cháu thật đáng yêu, bản thân ta cũng rất muốn. Nhưng ta không nhận nổi cháu!”
Thiên Tuyết nghe xong, chỉ cười.
P/s: ai mún đọc trước 100 chương giá rẻ ủng hộ đường sữa dịch giả thì hãy liên hệ gmail : [email protected]
Trở lại chỗ ở, vào cửa chỉ thấy một bãi hoa hồng, Quản Vận Phương nhíu mày.
Thiên Tuyết lén lút hỏi: “Ai tới?”
Uyển Tình lắc đầu.
Lúc này, trong phòng Quản Hạo Nhiên truyền đến giọng nói: “Có phải ta hại ngươi hay không?”
Là giọng nói của phụ nữ, Uyển Tình và Thiên Tuyết sửng sốt.
“Không có quan hệ tới em!” Đây là giọng nói của sư huynh: “Tống Lâm em đi nhanh đi! Mục sư muội tí nữa sẽ tới, gặp phải không tốt. Sự
kiện kia đã qua lâu như vậy, Quản Hạo Nhiên đã sớm bị đuổi việc!”