Bảo Bối Của Tổng Giám Đốc

Chương 113: Chương 113: Không cần diễn trò




Uyển Tình run run bắt tay vào làm, cho dù đã muốn chết lặng, nhưng vẫn là cảm thấy một tia khuất nhục. Nghe lời, ngồi chồm hỗm trước thân thể hắn, không được một lát, điều hòa thổi đến nổi da gà. . . . . . Cô chậm rãi, chậm rãi, buông lỏng dây lưng ra, động tác không có một tia hỗn loạn, nhưng ngón tay ngẫu nhiên run run vẫn tiết lộ cảm xúc.

Cô kéo khóa kéo xuống, hắn di động thân hình, giúp cô cởi quần dài ra.

Nửa người dưới đã muốn trần trụi, nhưng trên nửa người hắn vẫn đang mặc quần áo trong. Uyển Tình do dự một chút, không biết kế tiếp nên thoát từng món thế nào.

Khóe môi hắn nhếch lên, tự mình cởi quần áo trong, nằm trên giường, cùng đợi cô.

Hiện tại, hắn toàn thân chỉ mặc một cái quần trong. Vóc người hắn rất tốt, mặc quần áo trông rất gầy, thoát y có thịt, cơ bắp rắn chắc, tỉ lệ tiêu chuẩn. Nhưng Uyển Tình không có tâm tư thưởng thức. Cô cố gắng trấn định nhìn quần trong bị độn lên môt độ cong, biết nơi đó đã muốn ngẩng đầu, sắc mặt hiện lên một mảng hồng, nhưng càng nhiều là sợ hãi.

Cô đưa tay qua, đồng thời nhắm lại mắt. . . . . .

"Mở mắt ra." Mục Thiên Dương đưa tay nâng cằm của cô lên, "Nhìn nó, đương nhiên cho em sung sướng."

Trong mắt Uyển Tình hiện lên một chút chán ghét, lại giấu tốt rất nhanh. Cô nhìn hắn, trong mắt có sương mù, làm như không muốn, nhưng tiếp theo khóe miệng liền kéo lên môt độ cong vặn vẹo, như là cười một chút. Nụ cười vặn vẹo là muốn nói với hắn, cô nghe được, cô sẽ nghe theo......

Mục Thiên Dương cũng phải không biết, khi nào hắn có thể nhìn thấu mỗi một biểu tình của cô như vậy? Là cô bình thường che giấu có rất tốt, hay là hắn quan sát quá ít? Nhưng khẳng định là, hắn hiện tại đối với lực chú ý của cô, nhiều lắm!

Hắn đột nhiên xoay người ngồi dậy, nháy mắt trao đổi vị trí với cô, đặt cô ở dưới thân. Sau đó, khi Uyển Tình còn không có phản ứng lại đây, bỏ thứ che đậy hắn cuối cùng, tiến nhập thân thể của cô.

"Tê ——" cơ hồ không có dạo đầu trước tiến vào, đau đến Uyển Tình thở ra khí lạnh.

"Đau?" Mục Thiên Dương hỏi.

Uyển Tình thành thật trả lời: "Có hơi. . . . . ."

"Vậy anh nhẹ chút." Nói xong, hắn cũng rất nhẹ rất nhẹ đưa ra tiến vào. Chịu đựng dục vọng muốn điên cuồng rong ruổi, động tác hắn chậm rãi, cảm giác âm đạo của cô tiết ra chất lỏng.

Cô động tình, nhìn cô che kín da thịt đỏ ửng, hắn lộ ra môt nụ cười, tiếp tục dùng loại thong thả này tra tấn cô.

"Ừ. . . . . ." Uyển Tình cắn răng, khó chịu vặn vẹo thân mình, hai mắt mông lung nhìn hắn, giống như muốn khóc.

"Có phải hay không muốn anh động?"

"A. . . . . ." Uyển Tình không muốn thừa nhận. Thân thể của cô xác thực bị này ác ma đã khống chế, nếu đây là dạy dỗ thân thể cô, cô không thể không nói, hắn đã muốn bước đầu lấy được thành công.

Mục Thiên Dương nói bên tai cô: "Xin anh! Xin anh, anh liền cho em!"

"Không cần. . . . . ." Uyển Tình cơ hồ là phẫn nộ gào thét.

Mục Thiên Dương không giận ngược lại cười: "Em lại không nghe lời……."

Uyển Tình giật mình một cái, ôm lấy hắn: " Xin anh…… Xin anh……"

"Không đủ! Như vậy không đủ!"

"Em. . . . . . Em. . . . . ." Uyển Tình nôn nóng đỏ mắt, nghĩ qua ngôn ngữ giễu cợt của hắn muỗn sở hữu mình, "Thiên Dương…… Cho em……" (đang lúc thân mật nên mình để Uyển Tình xưng em – anh với Mục Thiên Dương)

"A. . . . . ." Mục Thiên Dương lực đạo nặng một ít, "Nói em muốn anh."

" Em. . . . . . Em muốn anh!" Uyển Tình ôm chặt lưng của hắn, "Thiên Dương. . . . . . Em muốn. . . . . ."

Mục Thiên Dương kích động môt cái, bắt đầu đâm thẳng về phía trước, càng không ngừng thở dốc nói: "Em xem em, chính là không nghe lời. Không uy hiếp em, em sẽ không nghe lời. . . . . ."

"A ——" Uyển Tình cơ hồ không chịu nổi lực đạo của hắn, kêu to ra tiếng.

Mục Thiên Dương hung hăng nói: "Em kẻ lừa đảo này! Trong chốc lát bộ dáng giả bộ thật sự nghe lời, trong chốc lát lại nhịn không được muốn phản kháng. . . . . . Em quá non! Diễn trò trước mặt anh……Không đủ!"

"Đau. . . . . ." Uyển Tình gắt gao bắt lấy hắn, một bên rên rỉ thở dốc, một bên khóc. Cô hoàn toàn cảm thấy hắn là môt người hỉ nộ vô thường, rõ ràng đoạn thời gian trước, hắn coi như ôn nhu. Nhưng hôm nay, Thiên Tuyết chọc hắn tức giận, hắn tìm mình phát tiết!

"Kẻ lừa đảo. . . . . ." Mục Thiên Dương gầm nhẹ , âm thanh lại chứa một tia sủng nịch.

Cả người nhanh đi qua cao triều, hai người mệt mỏi nằm ở trên giường, càng không ngừng thở. . . . . .

Mục Thiên Dương muốn, hắn có khống chế tốt mình thích cô, không thể cho người ta biết cô là uy hiếp của hắn. Có lẽ có một ngày, khống chế được khống chế được. . . . . . Sẽ không có. A! Ý tưởng này, liên tục chính hắn đều cảm thấy buồn cười. Không có? Không được! Hắn phải có được nữ nhân này đáp lại, thể nghiệm tư vị lưỡng tình tương duyệt! Hắn không cho phép mình bại đến nản lòng thoái chí, yêu như thế sau còn có thể buông tha cho mối yêu này!

Đột nhiên, người trước người cọ cọ trước ngực hắn. Động tác làm nũng. . . . . .

Ánh mắt hắn cúi xuống ngắm phía dưới: "Còn muốn?"

Uyển Tình ôm hắn, nhẹ nhàng mà nói: "Tôi cũng không muốn diễn trò……"

Đôi mắt Mục Thiên Dương chợt lóe, ý thức được cô muốn nói gì, đột nhiên có chút kích động. Cô đây là muốn nói lời trong lòng sao? Lâu như vậy, cô cho tới bây giờ không nói với mình lời nhạy cảm trong lòng.

"Nhưng tôi không biết đối mặt với anh như thế nào." Âm thanh Uyển Tình rất nhỏ, "Tôi sợ anh tức giận . . . . . ."

Nếu nói đối mặt, không bằng nói lấy lòng. Xác thực, khi cô lấy lòng hắn, hắn sẽ trở nên ôn nhu. Hắn đột nhiên xoay người, lại đè lên người cô: "Uyển Tình, diễn trò diễn lâu cũng không tốt. Có lẽ có một ngày, em cũng phân không rõ mình có phải diễn trò hay không."

Nếu cô học được diễn trò, chờ khi cô yêu mình, chính cô cũng không biết có mấy phần thật giả, mà hắn. . . . . . Lại càng không dám tin tưởng.

Uyển Tình bi ai cười. Hắn nghĩ đến cô muốn diễn trò sao? Nếu không phải hắn khó hầu hạ như vậy, cô cần diễn trò sao?

Mục Thiên Dương khẽ cắn bả vai của cô, vuốt ve mông vểnh của cô, dục vọng lại thức tỉnh. Hắn cúi đầu hôn dừng cô, vẫn chọc ghẹo cô đến lúc có nước xuân tràn ra, và tự mình dâng trào chờ phân phó, lật người cô qua: "Quỳ lên! Cho anh tiến vào từ phía sau!"

"Thiên Dương. . . . . ." Uyển Tình không thể không quỳ trên giường, làm ra tư thế cảm thấy thẹn.

Mục Thiên Dương chậm rãi tiến vào cô: "Bảo bối. . . . . . Làm tình là một chuyện hưởng thụ."

"Tôi mới 17 tuổi!" Cho dù nó là sở hữu giống bản năng, có thể bay cao lên kéo dài sinh mệnh, nhưng mà không nên tại cái tuổi này hưởng thụ.

Mục Thiên Dương hít sâu một hơi, tức giận hỏi: "Em không nên chọc anh tức giận có phải hay không?"

Uyển Tình cắn răng, không nói lời nào.

Mục Thiên Dương đợi vài giây, không đợi đến trả lời của cô, liền buồn đầu va chạm lên. Uyển Tình cắn chặt răng, không nói một câu.

Không thể làm cho cô không sợ hãi! Như vậy còn không thu thập cô, về sau cô chỉ biết cách thức, không bao giờ sợ hắn nữa! Phải làm đau cô!

Mục Thiên Dương nghĩ, tức giận đến muốn bóp chết cô! Nữ nhân này chính là như vậy! Hắn muốn đối tốt với cô, cô lại lần lượt phá hư! Quả thực là tự làm tự chịu!

Tiến lên thật lâu sau, rốt cục môt cái đụng chạm hung ác, đâm vào Uyển Tình cắn chặt khớp hàm ——

"A ——" Uyển Tình thật dài rên rỉ thở dốc một tiếng, kêu đến khi Mục Thiên Dương cả người mềm yếu.

"Em. . . . . ." Mục Thiên Dương không nghĩ tới, hắn sẽ ở bên trong một tiếng rên rỉ thở dốc này tước vũ khí đầu hàng, lúc cô chống đỡ không được đồng thời ngã xuống, mình cũng run lên phóng ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.